Ngoại Thất Của Phu Quân Là Người Của Ta - Chương 4: Sự Ghen Tuông Giả Tạo
Cập nhật lúc: 2024-05-25 15:24:21
Lượt xem: 2,210
Ban đầu Sở Tương Nghi chỉ là con cờ hắn dùng để chọc tức ta.
Hắn muốn nhìn thấy vẻ mất bình tĩnh, ghen tuông trên gương mặt ta...
Thế nhưng hắn đã thất vọng.
Bất kể hắn có làm náo loạn bên ngoài như thế nào, ta vẫn bình thản, mỉm cười đáp lại.
Hắn càng trở nên tùy ý, công khai thể hiện sự sủng ái của mình dành cho Sở Tương Nghi, các gia tộc lớn trong kinh thành đều biết thế tử Định Quốc Công phủ đang nuôi một nàng chim canh trong lồng son, coi như trân bảo.
Hắn chống đối lại trưởng bối, chỉ vì muốn cho nàng ta một danh phận.
Dù chỉ là ngoại thất, nhưng trước mặt người ngoài, hắn vẫn đối xử với nàng ta như chính thất.
Vì chuyện này, Định Quốc Công phủ đã bị tố cáo nhiều lần.
Hắn bị trừng phạt nhiều lần, nhưng vẫn không thay đổi.
Cho đến khi Sở Tương Nghi bị Quốc Công phu nhân khiển trách, hắn mới xuống nước, hứa rằng từ nay về sau sẽ biết điều hơn.
Diễn kịch lâu ngày, dường như cũng có vài phần chân tình.
Lúc nhìn Sở Tương Nghi, ánh mắt lo lắng của hắn không giống giả dối.
Sở Tương Nghi lăn lộn nhiều năm trong chốn phong trần, nàng ta rất biết cách nắm bắt tâm lý đàn ông.
Nàng ta hiểu rõ sự kiêu ngạo và nỗi bất phục trong lòng Chu Bách Tự, hiểu rõ nỗi thất vọng và sự buông lỏng của hắn, nàng ta như một đóa hoa giải ngữ, từ từ thâm nhập vào trái tim hắn, trở thành người mà hắn không thể nào rời xa.
Hắn đã động lòng, bắt đầu quan tâm đến Sở Tương Nghi.
Cơ hội đã đến.
Điều mà hắn muốn, chẳng phải là sự quan tâm của ta dành cho hắn, là sự ghen tuông và hối hận của ta hay sao? Vậy thì ta sẽ diễn cho hắn xem.
Vào lúc hắn đưa Sở Tương Nghi đi dự tiệc, ta đã công khai tát nàng ta một bạt tai, trước mặt hắn đẩy nàng ta xuống hồ sen.
Khoảnh khắc ấy, Chu Bách Tự ngây người ra, ánh mắt chăm chú nhìn ta, như thể quên cả hít thở, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Tiếng la hét, bàn tán xung quanh, tiếng kêu cứu của Sở Tương Nghi, dường như hắn đều không còn tâm trí để ý đến, ánh mắt không muốn bỏ qua bất kỳ sự thay biến cảm xúc nào của ta.
Anan
Hắn đã nhận ra sự giận dữ và ghen tuông của ta, ngay lập tức cất tiếng cười lớn ngay tại đó.
Mãi cho đến khi các tỳ nữ kéo Sở Tương Nghi lên, hắn mới bừng tỉnh.
Lúc bế nàng ta rời đi, hắn vẫn không quên quay đầu nhìn ta, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đây chính là cảnh tượng mà hắn muốn nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoai-that-cua-phu-quan-la-nguoi-cua-ta/chuong-4-su-ghen-tuong-gia-tao.html.]
Nhưng khi thật sự nhìn thấy rồi, trong mắt hắn lại toàn là sự nghi ngờ.
Xem ra, như vậy vẫn chưa đủ.
Từ đó về sau, ta trở thành một người vợ hiền thúc luôn quan tâm đến hắn. Cứ cách vài hôm lại cho người mời hắn trở về, còn tự tay nấu canh cá, thêu giày cho hắn.
Khi hắn gần gũi với tỳ nữ trong phủ, ta cũng cố ý ghen tuông, làm nũng.
Lúc mẫu thân hắn nói muốn na thếp cho hắn, ta là người đầu tiên đứng ra ngăn cản.
Cho dù người khác có nói ta là người đàn bà đanh đá, ghen tuông, ta cũng không mảy may để tâm.
Lâu dần, hắn đã tin.
Lúc ta kéo tay áo, không cho hắn rời đi, hắn rất là đắc ý.
Hắn nhắc lại những lần ta từ chối hắn trước kia, hắn lật lại chuyện cũ, cười nhạo ta ngày xưa kiêu ngạo, bây giờ lại phải van xin sự thương xót của hắn.
Hắn nhìn ta, nói những lời cay độc: "Vân An Quận chúa, nhìn xem bộ dạng đáng thương của nàng bây giờ đi, thật đáng buồn cười. Biết ngày hôm nay như vậy, sao còn làm như ngày hôm qua?"
Bao năm qua vẫn luôn dây dưa như vậy, chẳng qua là do tính hiếu thắng của hắn mà thôi. Giống như lần gặp mặt đầu tiên, ta đã thắng hắn, hắn chỉ muốn thắng lại, muốn nhìn thấy ta cúi đầu trước mặt hắn, muốn nhìn thấy ta bị hắn thuần phục.
Vào dịp lễ tết, hắn lại đưa Sở Tương Nghi trở về.
Lúc hắn uống rượu ở tiền đường, Sở Tương Nghi lại khiêu khích ta trước mặt mọi người.
Nàng ta nói: "Cao quý như Quận chúa thì sao chứ? Không được phu quân yêu thương, cũng chỉ là một người đàn bà ở trong phòng khuê oán trách số phận mà thôi."
Ta bắt nàng ta quỳ trên mặt đất lạnh cóng ở hậu viện, quỳ đủ mười hai tiếng đồng hồ mới thôi.
Đợi đến khi hắn chạy tới, Sở Tương Nghi đã bị đông cứng cả người, khuôn mặt trắng bệch.
Hắn giận dữ đá văng tỳ nữ đang canh giữ bên cạnh, cởi áo choàng ra, ôm nàng ta vào trong lòng.
Nàng ta yếu ớt ôm chặt lấy Chu Bách Tự, run rẩy nói: "Thế tử, không phải do phu nhân, là do thiếp thân chọc giận người."
Nàng ta nhẹ nhàng giải thích, hắn liền thấy đau lòng không thôi.
Chu Bách Tự nổi giận, chỉ trích ta: "Phương Tuế Vãn, không ngờ nàng ghen tuông đến mức đáng sợ như vậy, ra tay là muốn g.i.ế.c người. Tương Nghi chỉ là một nữ tử yếu đuối, không có chỗ dựa, làm sao chịu nổi thủ đoạn độc ác của nàng."
Lúc hắn bế Sở Tương Nghi rời đi, ta đã chặn đường hắn, khuôn mặt đầy vẻ thủi thân, nói: "Chẳng phải huynh muốn ta quan tâm đến huynh sao? Bây giờ ta quan tâm rồi, ghen tuông rồi, không phải như ý huynh muốn sao?"
Trong mắt hắn lóe lên vẻ hoang mang, u ám khó lường, nhưng nhìn Sở Tương Nghi trong lòng, hắn như đã quyết định điều gì đó, lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ ta không cần sự quan tâm của nàng nữa, càng không muốn nhìn thấy nàng nữa."
"Chúng ta ly thân đi, từ nay về sau, ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa."
Lời ta vừa dứt, hắn liền do dự.
Một lúc sau, hắn mới thờ thững nói: "Được."