Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngoại Thất Của Phu Quân Là Người Của Ta - Chương 5: Giọt Nước Tràn Ly

Cập nhật lúc: 2024-05-25 15:24:40
Lượt xem: 704

Ta dọn về Quận chúa phủ.

Sau trận ầm ĩ đó, cả kinh thành đều biết chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Nhưng như vậy thì đủ gì chứ?

Ta muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn, không còn vướng bận gì nữa.

Chính hắn đã cầu xin cuộc hôn nhân này, ta cũng muốn ép hắn tự tay phá hủy nó.

Sự mất tích của Sở Tương Nghi, chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.

Ta muốn ép hắn phải phát điên.

Ta cầm lá đơn ly hôn, tự mình bước lên cổng Định Quốc Công phủ.

Hắn đã nhiều ngày liền đi tìm Sở Tương Nghi, lại thêm một trận làm loạn ở Quận chúa phủ, lúc này đã kiệt sức rồi.

Lúc ta đến, hắn đang ngồi dựa vào ghế, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Anan

"Hành hạ lẫn nhau bấy lâu như vậy, ta cũng mệt mỏi rồi, ly hôn đi."

Trước kia, nếu ta đề nghị ly hôn, hắn nhất định sẽ không đồng ý, hắn sẽ níu kéo ta, hắn muốn nhìn thấy ta phải cúi đầu.

Bây giờ hắn cho rằng mình đã thành công, thấy ta đã quan tâm đến hắn, trở thành người đàn bà ghen tuông mù quáng trong mắt người đời, đau khổ vì hắn, tuyệt vọng vì hắn, mà hắn lại cảm thấy nhàm chán, chán ghét con người ta như vậy.

Hắn không che giấu vẻ mặt mỉa mai, cười lớn: "Phương Tuế Vãn, khí phách của nàng, cuối cùng cũng bị ta mài mòn rồi."

"Ký vào lá đơn ly hôn này, ta sẽ cho ngươi biết tung tích của Sở Tương Nghi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ngoai-that-cua-phu-quan-la-nguoi-cua-ta/chuong-5-giot-nuoc-tran-ly.html.]

Nghe vậy, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc lẹm, trong mắt lóe lên vẻ nôn nóng: "Được."

Hắn ký tên mình vào lá đơn ly hôn.

Ba năm vợ chồng, đến đây là chấm dứt.

Từ nay về sau, không còn liên quan gì nữa.

Ép hắn phải làm lớn chuyện ở Quận chúa phủ, chính là muốn cho Hoàng thượng biết được trò hề này.

Oan gia rút kiếm hướng về phía nhau, vợ chồng trở mặt thành thù, ai ai cũng biết, cuộc hôn nhân này, cho dù là Thánh ý, cũng không thể nào cứu vãn được nữa.

Lúc ta cầm lá đơn ly hôn, xoay người rời đi, hắn liền gọi ta lại.

"Phương Tuế Vãn, ban đầu ta chỉ muốn chọc giận nàng một chút thôi, ta đưa nàng ta về, chỉ muốn nhìn thấy nàng phải cúi đầu, muốn nhìn thấy nàng quan tâm đến ta. Sau này, khi nàng đã thật lòng quan tâm đến ta, thì ta lại để ý đến nàng ta rồi. Nếu như không có được, trong lòng ta nàng mãi mãi như vầng trăng sáng trên cao, luôn có một vị trí nhất định, nhưng khi nàng hạ mình nịnh nọt, níu kéo ta, ta lại cảm thấy nàng cũng chỉ có vậy. Nhìn thấy nàng ghen tuông đến phát điên, nhìn thấy nàng tuyệt vọng, ban đầu ta rất đắc ý, nhưng sau đó ta lại cảm thấy nhàm chán, chán ghét."

Giọng hắn trầm xuống, nghe vô cùng mệt mỏi.

Những lời này của hắn, thật nực cười.

Sau này khi biết được sự thật, đừng trách ta.

Hắn tính kế lòng người, còn ta lại nhìn thấu bản chất con người.

Ta rất mong chờ, mong chờ nhìn thấy bộ dạng của hắn khi biết được sự thật.

"Nhìn ngươi giãy giụa như con thú sa bẫy, ta cảm thấy vô cùng thú vị."

Nói xong câu này, ta cười ẩn ý, xoay người rời đi.

Loading...