Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngược Sát Phò Mã - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-09-20 16:54:03
Lượt xem: 1,374

08

 

"Hoàng thúc nói vậy, bản cung không đồng ý."

 

"Nếu hoàng thúc muốn hạ thấp bản thân thì cứ làm, còn bản cung không muốn."

 

Ta lập tức phản bác.

 

Lý Thịnh liền trừng mắt mắng lớn: "Lý Vân Triều, ngươi dám bất kính với trưởng bối?"

 

Ta cười lạnh một tiếng: "Hoàng thúc còn không biết tự tôn trọng chính mình, làm sao khiến bản cung kính trọng ngươi?

 

"Lấy chồng làm gốc ư? Sở Sinh xứng đáng sao?

 

"Bản cung là trưởng công chúa của triều đại này, được hoàng gia gia sắc phong làm hoàng thái nữ, bản cung là quân, hắn là thần, là thần thì phải lấy quân làm gốc. Đạo lý cỏn con này hoàng thúc còn không hiểu, đã làm mất hết thể diện hoàng gia, chẳng bằng lấy một dải lụa trắng mà tự mình kết liễu đi."

 

Lý Thịnh tức giận đến độ tóc dựng ngược: "Lý Vân Triều, ngươi mạnh miệng ngụy biện!"

 

"Nếu không có Sở phò mã cứu ngươi, ngươi đã sớm bị người ta vấy bẩn!"

 

"To gan!" Phụ hoàng đập mạnh tay lên án: “Thân vương, nhớ lấy thân phận của mình."

 

Ta thấy ánh mắt của Lý Thịnh lóe lên sát ý sau khi bị phụ hoàng ta quở trách.

 

Hắn muốn g.i.ế.c phụ hoàng của ta, nhưng còn phải xem ta có đồng ý hay không.

 

"Nếu không phải hoàng thúc, đường muội và Sở Sinh tính kế với ta, ta đã chẳng lâm vào hiểm cảnh."

 

"Lý Vân Triều, ngươi đừng hòng vu khống ta!" Lý Thịnh hoàn toàn hoảng loạn.

 

Ta lớn tiếng gọi: "Mang lên đây."

 

Trước khi vào cung, ta đã sai ám vệ trung thành nhất của mình bắt giữ ám vệ bên cạnh Lý Vân Giao.

 

Đương nhiên, còn cả thủ lĩnh cấm vệ quân đóng quân dưới chân núi ngày hôm đó.

 

09

 

Nghĩ đến thủ lĩnh cấm vệ quân, lòng ta tức khắc lạnh lẽo, biến thành sát ý ngùn ngụt.

 

Hắn là cữu cữu của ta, là em trai cùng mẹ khác cha của mẫu hậu.

 

Ngoại tổ mẫu chỉ sinh được mẫu hậu, còn cữu cữu của ta là con của một thị thiếp.

 

Ngoại tổ mẫu không đành lòng nhìn cữu cữu của ta bị con của thiếp thất ngược đãi, nên nhận làm con nuôi.

 

Mẫu hậu xem cữu cữu như em ruột, phụ hoàng cũng nể mẫu hậu mà đối đãi tử tế, giao cho hắn trọng trách lớn.

 

Còn ta thì luôn thân cận với hắn, yêu thương và bảo vệ hắn hết mực.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Không ai có thể ngờ rằng.

 

Chỉ vì một tỳ nữ tính kế hắn, hắn lại hợp tác với Lý Thịnh để lập mưu, lật đổ phụ hoàng, ép chếc mẫu hậu, khiến ngoại tổ mẫu tức chếc.

 

Đẩy ta vào cảnh bị vạn người phỉ nhổ, đến khi chếc cũng không được yên nghỉ.

 

Khi ám vệ đưa ám vệ của Lý Vân Giao và tên cữu cữu phản trắc vào, Lục Lệnh giả vờ vô tội, tỏ vẻ ngây ngô:

 

"Vân Triều, con làm gì vậy? Chẳng lẽ cữu cữu đã làm gì sai khiến con hiểu lầm sao?"

 

Ngày trước ta không màng đến lễ nghĩa quân thần, luôn gọi hắn là cữu cữu cho thân mật.

 

Lục Lệnh vừa nói vừa lén liếc nhìn Lý Thịnh, muốn biết tại sao ta lại bắt hắn.

 

Lý Thịnh nhìn Lục Lệnh một cái, ra hiệu trấn an.

 

Rồi hắn lại lên tiếng công kích ta.

 

"Lý Vân Triều, ngươi còn định quậy đến khi nào?

 

"Ta biết ngươi trong lòng bất mãn với bản vương, cố ý bịa chuyện nói ta, Sở phò mã và Vân Giao tính kế hãm hại ngươi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoc-sat-pho-ma/phan-4.html.]

"Nhưng thủ lĩnh cấm quân là cữu cữu ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi định nói hắn cũng cùng ta tính kế với ngươi?

 

"Chuyện này ai mà tin được?"

 

Lý Thịnh nói không sai, ai mà tin được?

 

Chẳng ai có thể nghĩ rằng những kẻ mình một lòng tin tưởng lại đ.â.m mình một nhát chí mạng sau lưng.

 

Lục Lệnh cũng nở một nụ cười cay đắng:

 

"Vân Triều, có phải con trách cữu cữu hôm đó không bảo vệ được con, trong lòng oán hận cữu cữu?

 

"Đều là lỗi của cữu cữu, cữu cữu xin tạ lỗi với con."

 

Ta bật cười lạnh, nhìn Lý Thịnh và Lục Lệnh kẻ tung người hứng, rồi hỏi.

 

10

 

"Lục Lệnh, ngươi là thủ lĩnh cấm vệ quân, dẫn ba nghìn quân bảo vệ hoàng tổ mẫu và bản cung khi đến Tướng Quốc Tự cầu phúc.

 

"Dưới sự bảo vệ của ngươi, bản cung suýt mất mạng, chẳng lẽ chỉ một lời tạ lỗi của ngươi là xong?"

 

Đối mặt với thái độ khác hẳn thường ngày của ta, Lục Lệnh rõ ràng sững sờ.

 

Dù sao trước đây, ta chưa từng xưng "bản cung" với hắn, mà chỉ gọi thân mật là cữu cữu.

 

Ta rưng rưng nhìn phụ hoàng.

 

"Phụ hoàng, nhi thần thực sự không hiểu, hoàng tổ mẫu đến Tướng Quốc Tự cầu phúc, theo quy củ, những kẻ không phận sự không được lại gần Tướng Quốc Tự và Hương Sơn.

 

"Vậy tại sao dưới chân Hương Sơn lại xuất hiện hội chùa? Tại sao lại có đám ăn mày đông đảo như vậy?

 

"Tại sao nhi thần bị người vây hãm lâu đến thế, mà vẫn không thấy cấm vệ quân đến cứu?

 

"Xin thủ lĩnh cấm vệ quân hãy giải thích cho bản cung, và trả lời cho phụ hoàng."

 

Lục Lệnh không còn dáng vẻ bình thản như khi vừa bước vào, ánh mắt đã thoáng hiện nét hoảng hốt.

 

"Vân Triều, chẳng lẽ con không tin cữu cữu sao?

 

"Cữu cữu có được ngày hôm nay đều là nhờ ngoại tổ mẫu và phụ hoàng mẫu hậu con ban cho, con trước nay luôn bảo vệ cữu cữu, cữu cữu cũng luôn yêu thương con.

 

"Cữu cữu có địa vị, quyền thế, tiền tài, chẳng có lý do gì để sinh ra ý đồ bất chính với con."

 

Trong mắt người ngoài, hắn đúng là không có lý do gì để hại ta.

 

"Dinh Hương." Ta chỉ nói một cái tên, sắc mặt Lục Lệnh lập tức thay đổi.

 

"Lục Lệnh, thực ra ngươi đã ôm hận với ngoại tổ mẫu và mẫu hậu ta từ lâu.

 

"Ngươi hận họ vì cho rằng chính họ đã hại chếc Dinh Hương."

 

Dinh Hương là người được thiếp thất sắp xếp bên cạnh Lục Lệnh, nàng ta có nhan sắc mặn mà, mê hoặc khiến Lục Lệnh dốc hết lòng dạ cho nàng, suốt ngày ở bên nàng vui thú.

 

Ngoại tổ mẫu và mẫu hậu khi đó không hề biết Lục Lệnh hành sự phóng đãng đến vậy.

 

Mãi đến khi Lục Lệnh mê mẩn không còn lo học hành, bị thiếp thất tố cáo lên ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và mẫu hậu mới biết chuyện.

 

Không chỉ vậy, họ còn phát hiện mỗi lần Dinh Hương thân mật với Lục Lệnh, trên người nàng đều bôi đầy dược liệu khiến nam nhân tuyệt tự.

 

Đại phu còn chẩn đoán Lục Lệnh về sau không thể có con. Ngoại tổ mẫu và mẫu hậu lo hắn không chịu nổi cú sốc, đành giấu nhẹm chuyện này.

 

Dù Lục Lệnh khóc lóc cầu xin, ngoại tổ mẫu và mẫu hậu cũng không g.i.ế.c Dinh Hương, mà chỉ trục xuất nàng ra khỏi phủ.

 

Ngày hôm sau, Dinh Hương được phát hiện chếc thảm ngoài đầu ngõ.

 

Lục Lệnh đổ hết tội lỗi của cái chếc đó lên đầu ngoại tổ mẫu và mẫu hậu, ôm hận suốt bao năm.

 

Ta biết chuyện này khi hóa thành linh hồn, chính mắt thấy Lục Lệnh nói ra lúc hắn khiến ngoại tổ mẫu ta tức chếc.

 

Hắn hận ngoại tổ mẫu đã ép chếc người mình yêu thương, nên hắn cũng muốn ngoại tổ mẫu nếm trải nỗi đau mất người thân yêu.

 

Khi ngoại tổ mẫu tiết lộ sự thật năm xưa, Lục Lệnh tất nhiên không tin, cho rằng đó là lời cầu xin trước khi chếc của bà.

Loading...