Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người bỏ rơi tôi, tôi không níu giữ - 1

Cập nhật lúc: 2024-11-04 13:23:40
Lượt xem: 373

Bạch nguyệt quang của bạn trai đã trở lại.

 

Cô ta khiêu khích hỏi tôi: “Nếu hai chúng ta cùng gặp nguy hiểm, cô đoán xem anh ấy sẽ chọn ai?”

 

Vì vụ cá cược này, cô ta cố ý phóng hỏa.

 

Khoảnh khắc xà gỗ cháy rơi xuống, bạn trai tôi đã bảo vệ bạch nguyệt quang của hắn.

 

Tôi bị đập trúng, ngã vào lửa lớn, bị đốt cháy cả hai chân.

 

Sau đó, hắn đỏ hoe mắt liên tục xin lỗi tôi: "Anh là vì cô ấy đang mang thai, xin em hãy tha thứ cho anh."

 

Tôi giao cái hộp nhỏ chứa con của chúng tôi cho hắn: "Được, chỉ cần anh làm cho nó sống lại.”

 

1

 

“Quý Thần!”

 

Khoảnh khắc hắn lao về phía Kiều Nguyệt, tiếng kêu sợ hãi của tôi bị lửa lớn nhấn chìm.

 

Trong nháy mắt lửa đã vây quanh tôi, cảm giác đau đớn thiêu đốt làm cho tôi khủng hoảng và đau đơn, tôi không ngừng thét chói tai, giãy dụa, nhưng hai chân đã bị giam cầm tại chỗ.

 

Mọi người có biết cảm giác trơ mắt nhìn mình bị lưỡi lửa nuốt chửng là như thế nào không?

 

Giống như con cá sống bị lấy vảy trên thớt, giống như con bò đang tỉnh táo bị treo trên giàn lửa, đau đớn ăn mòn da thịt, sức nóng của lửa cướp lấy hơi thở, là muốn sống không được muốn c.h.ế.t cũng không xong.

 

Đau quá! Đau quá!

 

Trong làn khói ngột ngạt, đầu tôi càng lúc càng nặng trĩu, ngay cả cơn đau cũng không thể khiến tôi tỉnh táo được, tôi nghĩ, tôi sắp c.h.ế.t rồi.

 

2

 

"Hai chân của bệnh nhân bị bỏng nghiêm trọng, xương hông và xương đùi bị gãy nhiều chỗ, mất m.á.u quá nhiều, ý thức cũng không tỉnh táo, nhất định phải nhanh chóng điều trị!"

 

Tôi nghĩ mình đã c.h.ế.t trong đám cháy đó, rồi lại tỉnh lại trong đau đớn kịch liệt. Ngay cả hơi thở cũng đau rát đến nỗi muốn ho khan, chỉ để thở hổn hển và co giật.

 

Tôi giống như là đã c.h.ế.t vài lần bình thường, toàn thân và sức lực đều bị rút hết, ngoại trừ đau, chỉ có đau.

 

Sau khi ý thức dần dần tỉnh táo, cảm giác đau đớn nóng rát cũng càng lúc càng rõ ràng, giống như tôi vẫn đang ở trong biển lửa, ngọn lưỡi lửa há to miệng gặm cắn hai chân của tôi, làm chúng đổ m.á.u tươi đầm đìa, cảnh hoang tàn khắp nơi.

 

Nguyệt Nguyệt à, không đau, không đau, mày phải cố gắng chịu đựng. Những giọt nước mắt rơi xuống được cẩn thận lau đi, bên tai tràn ngập những tiếng nức nở đau khổ.

 

“Mẹ, con đau quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-bo-roi-toi-toi-khong-niu-giu/1.html.]

 

Tôi mở mắt và cuối cùng tỉnh dậy, nhìn thấy cơ thể mình đầy sẹo, hai chân quấn băng gạc, sưng tấy như cây cột.

 

Mũi tôi cay cay, trong lòng uất ức, tôi thực sự muốn mẹ ôm một cái, tôi đau quá. Nhưng tôi không nhìn thấy bóng dáng mẹ, chỉ nhìn thấy Quý Thần áy náy đứng ở bên giường bệnh của tôi: “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, xin lỗi.”

 

Thì ra, thứ tôi nghe được chính là giọng nói của hắn, tôi thiếu chút nữa quên mất, mẹ đã không còn nữa.

 

“Nguyệt Nguyệt, em hãy tha thứ cho anh. Không phải anh không muốn cứu em, khi đó đầu óc anh mơ hồ. Diệp Linh là phụ nữ có thai, hành động không nhanh nhẹn, anh nghĩ tự em có thể né tránh. Anh, anh thật không ngờ em sẽ xảy ra chuyện. Anh thật đáng chết.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Hắn giơ tay, tự tát mình một cái, hẳn là dùng đủ sức lực, hai má đều đỏ ửng

 

3

 

Nghe hắn sám hối, từng câu từng chữ giải thích, tôi nói không ra lời, tay bắt đầu run rẩy.

 

“Là cô ta! Là cô ta phóng hỏa!” Giọng tôi khàn khàn, dùng hết sức lực, chỉ vào Diệp Linh mang vẻ mặt vô tội đứng phía sau: "Báo cảnh sát đi!”

 

“Em nói cái gì? Nguyệt Nguyệt, chuyện này không thể nói bừa." Quý Thần kích động dỗ dành tôi.

 

Diệp Linh cũng thay đổi sắc mặt, oan ức muốn khóc: "Chị, em biết Quý Thần đã cứu em trong đám cháy, chị rất khó chịu, nhưng anh ấy là vì em đang mang thai, bọn em trong sạch, chị không thể dùng chuyện này để vu hãm em.”

 

Cô ta lại dõng dạc phủ nhận như thế!

 

Nhưng rõ ràng cô ta chính là kẻ chủ mưu của trận hỏa hoạn này, đơn giản là cô ta muốn kiểm chứng xem, tôi và cô ta, ai quan trọng hơn trong lòng Quý Thần.

 

Cô ta chiếm được đáp án mong muốn, là hung thủ, lại bình yên vô sự đứng đây, còn tôi tìm được đường sống trong chỗ chết, đôi chân này đã đã tàn phế. Dựa vào cái gì?

 

“Điện thoại của tôi đâu? Quý Thần, trả điện thoại lại cho tôi!”

 

Thật đáng hận đây vì là một phòng bệnh đơn, ngoại trừ bọn họ, tôi không có người khác có thể cầu xin giúp đỡ.

 

“Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, Nguyệt Nguyệt, trên người em đều là vết thương, sẽ đụng phải vết thương.” Quý Thần muốn đè tôi lại, nhưng vết thương trên người tôi quá nhiều, hắn không có chỗ xuống tay.

 

“Anh bảo quản điện thoại giúp em trước, em dưỡng tốt thân thể, chuyện khác chúng ta nói sau.”

 

Mặc kệ tôi nói chắc như đinh đóng cột là Diệp Linh phóng hỏa, hắn dường như đều thờ ơ.

 

Nhìn biểu tình dần dần bình thản của Diệp Linh, tôi cuối cùng cũng hiểu được, Quý Thần sẽ không để cho tôi báo cảnh sát, hắn muốn bảo vệ Diệp Linh, hắn muốn dàn xếp ổn thỏa.

 

Tôi chợt nhớ tới lúc lửa lớn bùng lên, Quý Thần vọt vào trong phòng, kéo chúng tôi cùng chạy. Lúc xà nhà cháy rơi xuống rất đột ngột, Quý Thần ôm Diệp Linh né tránh cũng rất đột ngột, đến khi tôi kịp phản ứng thì đã bị đè ở phía dưới.

 

 

 

Loading...