Người bỏ rơi tôi, tôi không níu giữ - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-04 13:24:00
Lượt xem: 516
Lúc ấy quá đau, quá sợ hãi, đầu óc trống rỗng, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lúc tất cả mọi thứ đều rất đột ngột, con người không có thời gian suy nghĩ. Cho nên, Quý Thần đẩy cô ta ra căn bản không phải cân nhắc thiệt hơn, mà là theo bản năng, thân thể của hắn phản ứng nhanh hơn so với đại não, Diệp Linh so với tôi quan trọng hơn. Cho nên hiện tại, hắn vẫn đưa ra lựa chọn như vậy.
4
“Nguyệt Nguyệt, hiện giờ em quá kích động, anh biết em rất đau khổ. Nhưng chuyện đã xảy ra, em làm như vậy chỉ hủy diệt Diệp Linh thôi chứ những thứ khác không thay đổi được.”
“Nguyệt Nguyệt, em buông tha Diệp Linh đi." Quý Thần quỳ một gối trước giường bệnh, dỗ dành tôi: "Vết thương của em, anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, anh sẽ cưới em, chăm sóc em cả đời.”
Quý Thần thế mà cầu hôn với tôi, thật buồn cười, mấy tháng trước, tôi nói với hắn chuyện kết hôn, hắn còn khó xử, tìm rất nhiều lý do từ chối. Nhưng bây giờ, vì để tôi không báo cảnh sát, hắn lại quỳ xuống cầu hôn.
“Quý Thần, anh yêu cô ta biết bao nhiêu, hy sinh đến như vậy." Tôi cười đến rơi nước mắt: "Có phải tôi nên cảm ơn anh đại phát từ bi, nguyện ý cưới tôi hay không?”
“Nguyệt Nguyệt, em có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh được không? Đừng nói những lời tổn thương này nữa. Anh có lỗi, anh sẽ bù đắp, anh sẽ luôn ở bên em, cho đến khi em nguôi giận.”
“Không cần, anh cút!”
Diệp Linh lại gần: "Chị, chị cũng không cần cậy mạnh. Chị lẻ loi một mình, nếu Quý Thần đi rồi, ai tới chăm sóc chị đây, chẳng lẽ muốn gọi dượng của chị?”
Tôi ngẩng đầu, nhìn vẻ đắc ý trong mắt cô ta, trong lòng lạnh lẽo: "Quý Thần, anh đã nói gì với cô ta?"
Quý Thần sửng sốt, ánh mắt lóe lên: "Anh, Nguyệt Nguyệt, anh không phải cố ý nói ra.”
"Chị đừng trách anh ấy, anh ấy cũng chỉ là lo lắng chị, để chị ở trong lòng, mới không cẩn thận nói ra lúc uống say. Huống hồ, chuyện cha dượng chị làm với chị cũng không phải là lỗi của chị, không mất mặt, chị cần gì để ý chứ?"
Vậy sao? Cô ta nói như vậy, nhưng vẻ mặt của cô ta lại mang đầy sự khinh bỉ và coi thường.
5
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới phải dùng thời thơ ấu bi thảm của mình để tranh thủ sự đồng tình của bất cứ ai, bị Quý Thần biết chỉ là ngoài ý muốn.
Khi đó Quý Thần vừa mới ở bên tôi, ngẫu nhiên phá vỡ sự quấy rầy của cha dượng đối với tôi, là hắn giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng nhiều năm. Khi đó trong mắt tôi hắn như phát sáng. Ánh sáng đã từng là sự cứu rỗi của tôi.
Nhưng vết sẹo xấu xí đó, Quý Thần lại kể nó cho Diệp Linh nghe như chuyện cười, đã từng cứu rỗi trở thành ác mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-bo-roi-toi-toi-khong-niu-giu/2.html.]
“Quý Thần, anh thật sự làm tôi ghê tởm.”
Tôi cầm lấy bình hoa trên tủ bên giường đập về phía bọn họ: "Cút hết cho tôi, cho dù tôi c.h.ế.t ở đây, cũng không cần các người thương hại!"
Lòng bàn tay bị phỏng truyền đến cảm giác bị xé rách, vết m.á.u trên băng gạc nhất thời tràn ra. Diệp Linh sợ hãi kêu lên một tiếng, hoảng sợ nhìn tôi. Quý Thần cũng ngây ngẩn cả người, cho đến khi hắn nhìn thấy m.á.u trên tay tôi, mới sốt ruột gọi bác sĩ đến.
Tôi năn nỉ bác sĩ giúp tôi báo cảnh sát, nhưng họ chỉ lặng lẽ xử lý vết thương của tôi, trước khi rời đi thậm chí còn hỏi Quý Thần: "Có cần tiêm thuốc an thần cho cô ấy không?"
Tôi ngạc nhiên nhìn họ, nhưng Diệp Linh lại ghé sát vào tai tôi, như tiếng thì thầm của ác ma: “Đừng náo loạn, chị không thấy sao? Trong mắt bác sĩ chị chính là bị bệnh tâm thần, không ai nghe chị cả, huống hồ, nơi này là bệnh viện của nhà họ Quý. Nếu chị còn muốn ra khỏi nơi này, thì ngoan ngoãn câm miệng.”
Trong lòng tôi rùng mình ớn lanh, bọn họ đây là giam cầm tôi?
6
Tôi bị mắc kẹt trong bệnh viện, không có điện thoại di động, không thể đi lại, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Quý Thần một mực ở bên cạnh trông coi, nói với tôi rất nhiều lời, dáng vẻ thâm tình đó sợ ngay cả chính bản thân hắn cũng bị lừa gạt. Hắn nói lúc này hắn sẽ không lại rời bỏ tôi, hắn muốn bù đắp cho tôi.
Thế nhưng, Diệp Linh vừa gọi điện thoại, Quý Thần liền luống cuống. Khi Diệp Linh ở đầu dây bên kia bắt đầu khóc, Quý Thần không chút do dự cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
“Nguyệt Nguyệt, chờ anh trở về. Diệp Linh nói cô ấy bị ngã, chảy rất nhiều máu, bên cạnh cô ấy không ai chăm sóc, anh phải đi thăm cô ấy một chút.”
Lại nữa rồi.
Tôi cười nhạo: "Quý Thần, anh đồng ý chăm sóc tôi, giờ phải đi sao?”
“Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt.” Hắn không kịp giải thích nhiều, vội vã rời đi.
Hắn một lòng nghĩ đến an nguy của Diệp Linh, lại không nghĩ tới, một người bị bỏng hai chân nghiêm trọng không thể tự lo liệu một mình nằm ở chỗ này có thể làm được gì.
Quên đi, đã sớm thấy rõ hắn là dạng người gì, có gì chờ mong chứ?
Một mình tôi chịu đựng đau đớn không ngừng từ vết thương, khi bác sĩ đến thay thuốc, nhìn thấy hai chân tôi rỉ máu, sớm đã không phân biệt được đâu là da, đâu là thịt.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺