Người Cầm Bút - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-05-23 08:33:09
Lượt xem: 692
Lồng n.g.ự.c ta đập ngày càng nhanh, ta nắm chặt chiếc khăn tay.
"Vân Kỳ tiểu thư, người có muốn thử một lần không?"
"Cái gì?"
Hắn đột ngột nắm lấy tay áo ta, kéo ta chạy thật nhanh.
Những người hầu kinh hãi, hét lớn:
"Thái tử!"
Ta quay đầu lại, những người hầu vụng về bị bỏ lại phía sau.
Gió mùa hè thổi tung tà áo của chúng ta, hoa dương rơi lả tả.
Ta chớp mắt, dưới ánh nắng, hắn quay lại nhìn ta, nở một nụ cười.
Trái tim nặng trĩu nhiều năm qua bỗng nhẹ bẫng, như một chú chim muốn vỗ cánh bay đi.
Trong khoảnh khắc, ta cũng cười.
Hắn đưa ta đến cổng thành, thổi một tiếng huýt sáo, một con ngựa phi đến.
Hắn dắt ngựa, cúi đầu nhìn ta:
"Vân Kỳ tiểu thư, hãy đến tìm hắn."
"Hãy nói với hắn những gì trong lòng người."
"Nhưng ta sợ..."
"Đừng sợ. Vân Sinh sẽ đợi người ở phía sau, nếu người bị thương, ta sẽ chữa khỏi cho người. Nếu người ngã xuống, ta sẽ đỡ người."
Ta suy nghĩ một lúc, rồi lên ngựa, chạy được hai bước, quay đầu nhìn hắn.
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với ta, ra hiệu ta nhanh chóng đi.
Ta cười, thúc ngựa chạy nhanh.
Gió hú gào, dù lúc này vẫn chưa biết trước điều gì nhưng trong lòng ta lại dâng trào cảm xúc.
Ta chưa bao giờ có một sự thôi thúc mãnh liệt đến vậy, ta muốn vứt bỏ mệnh thư, ta muốn nói với Ô Lặc Hoài tất cả, ta muốn rời đi cùng hắn, ta muốn thực sự sống vì chính mình một lần.
Ta không ngừng tăng tốc, mong muốn nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, ta muốn gặp hắn ngay lập tức.
Không lâu sau, đội quân của Ô Lặc Hoài xuất hiện trên đường chân trời.
Ta vô cùng vui mừng, muốn gọi lớn tên hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-cam-but/chuong-18.html.]
Nhưng ta vừa mở miệng, chưa kịp gọi thì một ngụm m.á.u tươi trào ra.
Con ngựa đột nhiên hí lên một tiếng thảm thiết, dựng đứng hai chân trước, hất ta xuống.
Ta nằm trên mặt đất, toàn thân như bị rút cạn sức lực, không thể cử động.
Một đám mây đen kéo đến, che khuất ánh nắng, trên bầu trời hình thành một đường phân chia, một bên mây đen vần vũ, một bên nắng vàng rực rỡ.
Ta nhìn đội quân của Ô Lặc Hoài như ảo ảnh biến mất trong ánh nắng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hiểu rằng đường phân chia đó chính là...
Vận mệnh.
Là bàn tay vô hình cầm bút, không cho phép ta thoát khỏi số phận của mình, đùa giỡn với ta như một con kiến.
Trước khi mất đi ý thức, ta mơ hồ thấy một người chạy đến bên mình.
Là Vân Sinh.
Lần phản kháng này khiến ta tổn thương nghiêm trọng, phải nằm liệt giường suốt một mùa xuân và một mùa hạ.
Vân Sinh ngày đêm chăm sóc ta.
Chưa từng có ai chăm sóc ta như vậy, ta không khỏi hỏi lại hắn về kiếp trước của mình.
Chúng ta chắc chắn có duyên tiền kiếp.
Nhưng hắn chỉ đưa cho ta một viên kẹo quế hoa sau khi ta uống thuốc xong.
Hắn nói mình là người không quan trọng, không cần để ý.
Đôi khi ta cảm thấy, Vân Sinh như không thuộc về thế gian này, quyền thế, của cải, danh tiếng, hắn đều không quan tâm.
Khi ta sắp bình phục, gió mây đột biến.
Đại quân của Ô Lặc Hoài áp sát biên giới.
"Ba tháng sau, Ô Lặc Hoài chiếm được kinh thành nhà Chu."
Mệnh thư hiển thị.
Nhưng trước đó mệnh thư nói rằng, Ô Lặc Hoài chinh chiến mười năm, tiêu diệt vài nước láng giềng, cuối cùng mới đánh chiếm nhà Chu.
Tại sao nhà Chu lại trở thành quốc gia đầu tiên hắn xuất binh?
Nhà Chu từ lâu đã chỉ còn hư danh, trước quân đội hùng mạnh của Bắc Địch, từng bước lui binh.
Rất nhanh, đại quân của Ô Lặc Hoài như vũ bão, tiến đến dưới chân thành.
Nỗi hoảng sợ lan tỏa đến từng ngóc ngách của hoàng thành.