Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Cầm Bút - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-05-23 08:35:38
Lượt xem: 892

Tiếp theo, một tin tức đáng sợ hơn nữa truyền đến.

 

Ô Lặc Hoài ra lệnh treo thưởng cho đầu của thái tử nhà Chu, hứa sẽ ban thưởng vạn lượng vàng.

 

Điều này cũng không giống như những gì mệnh thư đã viết.

 

Theo lý thì Ô Lặc Hoài sẽ để Triệu Phi trở thành hoàng đế bù nhìn của mình trong mười năm, tại sao giờ đây hắn lại vội vàng muốn lấy mạng Vân Sinh đến thế?

 

Ta cảm thấy, hắn đã thay đổi.

 

Cha hắn tàn bạo háo chiến, lúc trước mọi người thường nói tiểu khả hãn nhân từ, là minh quân tương lai.

 

Mệnh thư cũng ghi lại rằng khi hắn thống nhất tứ hải, thường dùng biện pháp ôn hòa, để các nước khác quy phục Bắc Địch.

 

Nhưng giờ đây, hắn hành binh bố trận tràn đầy bạo ngược, dùng g i ế t chóc để đàn áp dị giáo, đánh cho kẻ địch không có sức phản kháng.

 

Kỵ binh của hắn giày xéo từng tấc đất, đao kiếm của hắn không tha một sinh linh nào.

 

Ta không thể để Vân Sinh c h ế t.

 

Ta cũng không thể trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

"Vân Sinh, ngươi có muốn bỏ trốn cùng ta không?"

 

Trên khuôn mặt Vân Sinh có nụ cười nhàn nhạt và nỗi buồn:

 

"Vân Kỳ tiểu thư ở đâu, Vân Sinh sẽ ở đó."

 

Khi đại quân của Ô Lặc Hoài công phá cổng thành, chúng ta đã trốn vào hậu sơn.

 

Ta định ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm, ở trong miếu của lão hòa thượng một thời gian, rồi cải trang trà trộn ra khỏi thành.

 

Trời tối gió lớn, bóng cây lay động như bóng ma, ta kéo tay hắn chạy thục mạng.

 

Khu rừng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc khi ta chạy.

 

Gai góc cứa rách da ta nhưng ta không dám dừng lại.

 

Ta không thể rơi vào tay Ô Lặc Hoài, mệnh thư sẽ không để ta mở miệng nói cho hắn biết sự thật, chỉ để lại cho ta vô tận nhục nhã và giày vò.

 

Đột nhiên, chân ta bị trẹo.

 

Vân Sinh đỡ ta dậy, hỏi ta có sao không.

 

Ta lắc đầu nhưng lại ngây người.

 

Ta nhìn thấy ở đằng xa có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, còn nghe thấy tiếng gầm của mãnh thú.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Vân Sinh đẩy ta ra, một con sói lao vào hắn.

 

Ta ngã quỵ xuống đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-cam-but/chuong-19.html.]

Sao ở đây lại có sói thảo nguyên được?

 

Là Ô Lặc Hoài.

 

Hắn, đang ở gần đây.

 

Ta run rẩy, nhìn con sói đang cắn xé Vân Sinh, mùi m.á.u tanh nồng nặc.

 

Ta hoảng hốt, rút d.a.o găm, lao tới đ.â.m mạnh vào bụng con sói.

 

Nó lập tức quay sang ta, khi sắp cắn đứt cổ họng ta, Vân Sinh đã siết chặt cổ nó.

 

Máu nhuộm đầy mặt hắn, hắn dùng hết sức để khống chế nó, khó khăn nói:

 

"Nhanh lên!"

 

Ta nhìn hắn thật sâu, đứng dậy tiếp tục chạy.

 

Vù một tiếng, một mũi tên bay tới, b.ắ.n trúng cái cây trước mặt ta, cắm sâu vào vài tấc.

 

Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ hình tượng chim ưng tượng trưng cho hoàng tộc Bắc Địch trên đó, gần như ngã quỵ xuống đất.

 

Ta lại đổi hướng chạy trốn, không lâu sau, một mũi tên khác lại b.ắ.n trúng con đường trước mặt ta.

 

Ta liên tục đổi hướng nhưng chạy được không xa, mũi tên lại xuất hiện.

 

Như thể đang nói với ta rằng không còn đường thoát, ta là một con thú bị nhốt trong bẫy.

 

Ta hoảng không chọn đường, liều mạng chạy, lần này cuối cùng cũng không có mũi tên nào cản đường ta.

 

Ta như thấy được hy vọng, càng không dám dừng lại.

 

Không biết đã qua bao lâu, ta không còn chút sức lực nào, chân gần như mất hết cảm giác.

 

Tiếng ve sầu xung quanh khiến ta yên tâm, ta hẳn đã thoát khỏi Ô Lặc Hoài.

 

Đột nhiên, ta trượt chân, lăn từ trên dốc xuống.

 

Ta ngã mạnh xuống, nằm bò trên mặt đất.

 

Ta cắn răng, cơn đau dữ dội ập đến, không dám kêu lên.

 

Ta vùng vẫy, định từ từ bò dậy.

 

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ta nhìn thấy một đôi giày da ngựa trước mắt.

 

Ta rùng mình, từ từ dịch chuyển tầm nhìn lên.

 

Tiếp theo, trái tim ta ngày càng chìm xuống, cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

 

Ô Lặc Hoài.

 

Loading...