NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:26:58
Lượt xem: 372
27.
Ngày hôm sau.
Tôi tránh mặt Cố Hựu Thần, ra ngoài sớm để gặp khách hàng, đang nói chuyện thì điện thoại của khách hàng reo lên.
“Hả? Gì cơ?”
Khách hàng hoảng hốt.
Tôi cúi đầu, điều chỉnh lại tập tranh, thấy anh ta cười lên, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vị khách hàng vui vẻ: “Ôi, hôm nay lẽ ra tôi phải tham gia một cuộc họp, nhưng ông chủ đó bị vợ làm cho không ngủ được cả đêm, đau đầu nên phải nghỉ làm rồi.”
“Ha ha.”
Tôi có phần không tế nhị cười lên, “Ông chủ Giang Đô đó tên gì, xem có phải là người mà tôi biết không?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Khách hàng: “Cố Hựu Thần.”
Tôi: “…”
28.
Tôi không biết Cố Hựu Thần có bị ốm thật không, nhưng khi về đến nhà hôm đó, anh đã nằm trên ghế sofa, trông có vẻ mệt mỏi, không còn sức sống lật qua lật lại xem tài liệu.
Ánh mắt của Cố Hựu Thần liếc qua tôi mà không dừng lại chút nào. Tôi cũng không muốn chú ý đến anh, lập tức lên lầu.
“Chờ một chút.”
Cố Hựu Thần trầm trầm nói.
Tôi không dừng bước, lên lầu mở cửa, đóng cửa một mạch không ngừng.
“Với dáng vẻ này của con, định để mẹ phải đợi đến khi nào mới có cháu trai?”
Hơn chín giờ tối, giọng của mẹ Cố sắc lẹm vang lên, tôi còn chưa đứng dậy, cửa phòng đã bị mở ra.
Mẹ Cố sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía Cố Hựu Thần: “Vào trong đi.”
Cuối cùng.
Bà lại nhìn về phía tôi: “Mẹ không yêu cầu gì nhiều, sinh con trai hay con gái, mẹ đều thích, nhưng phải có một đứa.”
Tôi: “...”
Chúng tôi nhìn nhau.
Cố Hựu Thần mặt mày tái nhợt, nhìn tôi một cái không vui rồi miễn cưỡng đi vào phòng ngủ.
Ầm một tiếng.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.
Cố Hựu Thần đứng yên tại chỗ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng lạnh lùng: “Chờ bà ấy đi rồi thì tôi sẽ ra ngoài.”
Tôi không nói gì, đeo tai nghe vào, tiếp tục bản thiết kế.
Căn phòng im lặng đến mức tối đa.
Mười hai giờ đêm.
Tôi hoàn thành nhiệm vụ sớm, nhìn Cố Hựu Thần vẫn ngồi đó, bình tĩnh nói: “Chắc bà ấy đã đi rồi.”
Cố Hựu Thần liếc nhìn tôi, có vẻ như đang bực bội, đứng dậy đi về phía cửa.
Tôi không buồn để ý, chỉ việc cuộn mình trong chăn, tắt đèn ngủ.
Tuy nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-12.html.]
Chưa đầy năm phút, cửa phòng ngủ mở ra, Cố Hựu Thần như một cơn gió lao lên giường.
Tại cửa.
Mẹ Cố cầm cây chổi lông gà, chỉ thấy bóng dáng mờ ảo: “Đồ hỗn láo, đã cho con mặt mũi rồi còn không chịu.”
29.
Khi cánh cửa đóng lại.
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn về phía Cố Hựu Thần: “Sao anh vẫn chưa nói với bà ấy về việc kết hôn giả?”
Cố Hựu Thần nhìn tôi, ánh mắt cháy bỏng.
“Nhìn cái gì?”
“Trước đây em cũng thường nhìn tôi, tôi không thể nhìn lại sao?”
Cố Hựu Thần không trả lời mà hỏi lại.
Hơi thở lạnh lẽo quá mạnh mẽ, như thể muốn làm tôi c.h.ế.t đuối, thử hỏi có một anh chàng đẹp trai nằm cạnh, bạn có thể kìm chế được không.
Tôi không do dự, lập tức đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một cái chăn, trải trên sàn.
“Em làm gì vậy?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân. Anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn.”
Cố Hựu Thần từ trên giường ngồi dậy, nhìn tôi với vẻ không hài lòng, giọng lạnh lùng:
“Bây giờ em cố tình dùng lời tôi đã nói để châm chọc tôi à?”
Tôi cúi đầu, cầm gối nằm trên sàn: “Là do anh dạy tốt, anh nên cảm ơn bản thân mình đó.”
Cố Hựu Thần: “...”
Tôi biết tính cách của Cố Hựu Thần, khả năng có thể dụ dỗ anh bây giờ là 0,99%, đã từng bị chế giễu, anh càng không thể nhún nhường, nên tôi cũng an tâm ngủ.
Nhưng.
Tôi không ngờ rằng anh lại xuống giường và nằm cạnh tôi, ôm tôi vào lòng.
“Cố Hựu Thần!”
Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của anh, sợ hãi không dám thở mạnh:
“Anh đừng làm bừa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Ngày trước em cũng ôm tôi như thế này.”
Cố Hựu Thần đột nhiên lên tiếng.
Tôi nhíu mày, không muốn mở miệng, nhưng anh càng lại gần hơn, giọng trầm thấp:
“Tôi thừa nhận, lúc đầu chỉ xem em là đối tác cùng bắt tay để...”
“Đừng nói nữa, tôi mệt rồi.”
Tôi nhắm mắt lại, không muốn để tâm trạng vốn đã bình tĩnh bị anh làm hỏng.
Đêm càng muộn.
Cố Hựu Thần không nói thêm gì nữa, nhưng cánh tay của anh vẫn ôm chặt eo tôi, tôi co người lại, không dám cử động.
Cảnh tượng này.
Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần, nhưng khi thực sự xảy ra thì chỉ còn lại cảm giác chua xót mà thôi.
Cuộc sống sau khi thất bại trong buổi phỏng vấn vẫn còn in dấu trong tâm trí tôi.