Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:09:39
Lượt xem: 440

Tôi không biết mình đã mang tâm trạng gì khi về nhà. Sau ngày hôm đó, anh không bao giờ nhắc đến chuyện đó, còn tôi cũng như mọi khi, nhưng trong lòng không còn chút kỳ vọng nào nữa.

 

Tôi đã quá tự tin, tưởng rằng mình có thể kéo anh ra khỏi vực sâu, trở thành ánh sáng của anh nhưng cuối cùng chính tôi lại là người chìm sâu vào trong bóng tôi.

 

Tôi không thể cứu rỗi được anh, ngược lại còn làm mất đi bản thân mình.

 

Vậy thì như ước nguyện của anh đi, coi như giữ lại cho nhau một chút thể diện cuối cùng.

 

3.

 

“Cô ơi, chúng ta đến rồi.” Lời của tài xế kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ. Tôi gật đầu, trả tiền và xách vali xuống. Vốn dĩ tôi có nhà riêng, nhưng trước khi kết hôn một năm tôi chuyển đến chỗ ở của Giang Nghị và chưa bao giờ quay lại đây.

 

Tôi tìm chìa khóa mở cửa và chuyển hành lý vào trong. Chuẩn bị xong thì cũng đã trưa rồi, tôi không muốn ra ngoài ăn nên gọi đồ mang về. Trong khoảng thời gian này, Giang Nghị không liên lạc với tôi nữa, tôi nghĩ có lẽ anh ấy đã đi tìm Chu Vận. Tôi nhếch môi, đột nhiên cảm thấy khát nước nên định xuống lầu mua vài chai bia. Vừa mở cửa đã thấy hai người đang đứng trước cửa.

 

“Thịnh Thịnh!” Lục Nghiên nghẹn ngào ôm chầm lấy tôi.

 

“Việc lớn như thế mà cậu không chịu nói với tớ, có còn coi nhau là bạn không???”

 

Tôi cứng người một lúc rồi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, dỗ dành nhẹ nhàng: “Vẫn chưa muộn.”

 

Tôi nhìn Lục Nhiên đứng sau lưng cô, hỏi lại: “Sao cậu lại đưa em trai cậu tới đây?”

 

“Nó nhất quyết đòi đi theo ấy chứ.”

 

Tôi nhìn hắn nghi ngờ, Lục Nhiên gật đầu, dường như xác nhận những gì chị gái hắn nói.

 

“Vào nhà đi.” Tôi xoa đầu Lục Nghiên rồi buông cô ấy ra.

 

Xem ra muốn mua bia để uống không được rồi, đành phải tiếp đón hai người này trước vậy.

 

“Thịnh Thịnh, Giang Nghị ngoại tình hả?”

 

Lưu Nghiên nói một cách giận dữ khi ngồi phịch xuống sofa.

 

Tôi lắc đầu: “Tớ không biết.”

 

“Nếu hắn dám ngoại tình, tớ sẽ t.h.i.ế.n hắn!” Lục Nghiên hung hăng nói

 

“Được rồi được rồi, cũng sắp ly hôn rồi, không sao.” Tôi dở khóc dở cười. Sao lại biến thành tôi dỗ dành cô ấy rồi?

 

Lục Nhiên ngồi cạnh rất ít nói, chỉ lặng lẽ nhìn chúng tôi. Tôi muốn giảm bớt bầu không khí nặng nề nên hỏi hắn: “Thằng nhóc này cao lớn như vậy từ khi nào vậy?”

 

Hắn cười khúc khích: “Chúng ta mới gặp nhau một tuần trước.”

 

Tôi xấu hổ cười hai tiếng, thằng nhãi này, không biết lý do tại sao tôi phải chuyển chủ đề à?

 

Lục Nghiên lại nắm tay tôi: “Thịnh Thịnh, cậu không thể cứ để anh ta đi như thế được. Nếu anh ta thực sự ngoại tình, cậu có thể nuốt trôi chuyện này được không?”

 

"Tớ nên làm gì nếu tớ không thể nuốt trôi nó?"

 

Cô aayss thở dài, dường như cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

 

“Hãy để Lục Nhiên đánh c.h.ế.t anh ta.” Cô đột nhiên quay ngoắt sang nhìn thằng em mình.

 

Tôi buồn cười “Tác dụng của em trai là đây hả?”

 

“Chị cần không?” Lục Nhiên đột nhiên lên tiếng, đôi mắt đen láy nhìn tôi không chớp.

 

"Hả? Cần gì? Đánh Giang Nghị?" Tôi sửng sốt.

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

"Ừ." Hắn thản nhiên gật đầu.

 

“Thật sự? Em đánh anh ta á?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-3.html.]

 

“Vâng?” Hắn thản nhiên cười, “Em đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi.”

 

Lục Nghiên chen vào phụ họa “Giang Nghị là thằng khốn! Đáng bị đánh cho tàn phế!”

 

Tôi vội xua tay: “Xin tha cho tôi.”

 

Lục Nghiên đột nhiên khóc thút thít: "Thịnh Thịnh, tớ biết cậu thích kìm nén mọi chuyện và làm oan chính mình, nhưng với tư cách là chị em tốt nhất của cậu, sau này cậu có thể nói chuyện với tứo được không? Đừng để tớ mỗi ngày phải lo lắng cho cậu..."

 

Nhìn thấy cô ấy khóc, trái tim tôi như hóa thành một hồ nước, cảm thấy thật may mắn khi có cô ấy là bạn thân.

 

Tôi đưa giấy lau cho cô ấy, cười đùa “Không biết người ngoài nhìn vào còn tưởng cậu mưới là người chuẩn bị ly hôn.”

 

“Ai thèm chứ! Chẳng qua hơi xúc động tí thôi…” Lục Nghiên trừng mắt nhìn tôi.

 

“Chị, chị không phải còn phải đi làm sao?” Lục Nhiên đột nhiên nhắc nhở cô.

 

"À đúng rồi, chiều nay tớ có một khách hàng quan trọng phải gặp, suýt chút nữa tớ đã quên mất."

 

Lục Nghiên giải thích xong, đột nhiên nghĩ “Hay là để tớ xin nghỉ phép, công việc làm sao quan trọng bằng cậu được.”

 

Tôi vội vàng thuyết phục cô ấy: “Đừng, tớ thực sự không sao đâu. Cậu không thấy tớ đang rất ổn sao? Chiều nay tớ và anh ta sẽ ly hôn, không có thời gian ở bên cậu đâu. Tốt nhất là cậu nên đi làm đi."

 

"Chị, chị đi trước đi, em đi cùng cô ấy." Lục Nhiên nói. Lục Nghiên nhìn hắn “Em á? Được không đấy?”

 

Tôi cũng nhìn hắn, hắn gật đầu mà không thay đổi nét mặt.

 

"Vậy thì em phải cẩn thận với Giang Nghị, đừng để hắn làm gì tổn thương Thịnh Thịnh." Lục Nghiên liên tục dặn dò cậu em trước khi rời đi.

 

“Vâng, em biết rồi.” Hắn đứng dậy tiễn Lục Nghiên đi rồi đóng cửa lại.

 

"Muốn ăn gì không? Chị sẽ làm cho em."

 

Tôi giơ cổ tay lên và nhìn đồng hồ. Đã đến giờ ăn cơm rồi. Có người khác ở nhà mà gọi đồ ăn bên ngoài thì không tốt lắm.

 

“Để em làm cho.”

 

Tôi tròn mắt ngạc nhiên “Em biết nấu ăn từ lúc nào thế?”

 

Hắn mím môi nói: “Cũng lâu rồi, có lẽ là hai năm trước.”

 

“Giỏi quá ha.” Tôi tán thưởng hắn một câu “Nhưng nay em làm khách, để chị làm cho.”

 

Tôi đang định đứng dậy thì cổ tay tôi chợt bị nắm lấy, tôi quay lại nhìn hắn, thắc mắc.

 

Trong hai năm qua, cậu nhóc này đã phát triển thành một người đàn ông trưởng thành, còn cao hơn tôi cả cái đầu.

 

"Cái gì?" Tôi ngước lên và hỏi.

 

"Thịnh Sinh, chị còn muốn giả vờ bao lâu nữa?" Lần đầu tiên hắn gọi cả họ và tên tôi.

 

Tôi cứng đờ, đầu ngón tay bóp chặt trắng bệch những vẫn cố tình hỏi “Em đang nói cái gì vậy?”

 

Hắn cụp mắt xuống: “Muốn thì khóc đi, chị chỉ đang cố tỏ ra dũng cảm mà thôi.”

 

Toàn thân tôi run rẩy. Sau khi tôi hoàn toàn nhận ra rằng hai năm qua đều là mộng tưởng của mình, tôi đã kìm nén không phát tiết được ngay từ đầu bởi vì làm ầm mọi chuyện lên không phải là phong cách của tôi, vậy mà trước mặt một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn mình lại không kìm nén được.

 

Hắn dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, thở dài và dịu giọng lại: “Chị ơi, không cần gồng lên như vậy đâu.”

 

Tôi không biết đó là giọng điệu thương cảm của Lục Nhiên hay vì điều gì khác mà đột nhiên tôi cảm thấy muốn khóc. Khoảnh khắc mắt tôiđỏ hoe, hắn ấn nhẹ vai tôi ngồi xuống ghế sofa, rồi đứng dậy đi ra ban công.

 

Tôi đã khóc hết sức lực, như thể muốn khóc hết những nỗi bất bình mà tôi đã phải chịu đựng suốt hai năm chỉ trong khoảnh khắc này. Tôi luôn ghét kiểu người khóc mỗi khi nhắc đến chuyện buồn, nên tôi chỉ cho mình duy nhất lần này mặc sức mà giải tỏa hết những ấm ức qua những giọt nước mắt, để những nỗi buồn theo đó mà buông xuôi, lần sau sẽ không còn cảm giác này nữa.

 

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng cuối cùng tôi cũng không thể khóc được nữa, lau nước mắt và nhớ ra Lục Nhiên vẫn còn ở đó nên đi về phía ban công. Vừa mở cửa kính ra, tôi đã thấy lưng hắn tựa vào ban công. Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tạo cho bóng dáng hắn một lớp ánh sáng, khiến nó trông giống như một cảnh trong phim. Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lục Nhiên, cũng là tình huống tương tự. Vốn dĩ, Lục Nghiên rất xinh đẹp nên và khi biết cô ấy có em trai tôi đã biết rằng cậu ấy hẳn cũng sẽ rất đẹp giống như chị gái mình, nhưng tôi vẫn bị kinh diễm khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Loading...