Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:10:34
Lượt xem: 365
Khuôn mặt của hắn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi lúc đó. Tôi tiến tới, mùi khói xộc vào mũi khiến tôi sặc ho vài tiếng.
Hắn chợt quay lại, thấy tôi đi tới liền dùng đầu ngón tay dập điếu thuốc.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
"Thằng nhãi này, em học hút thuốc từ khi nào thế?" Tôi trừng mắt nhìn hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát: “Một năm.”
Một năm, lại là một năm, tôi lại nghĩ đến một năm hôn nhân của mình với Giang Nghị thì không khỏi thở dài.
Hắn chợt cúi người nhìn khóe mắt tôi hơi sưng: “Chị khóc đủ chưa?”
Tôi gật đầu.
"Em nhớ rằng chị là kiểu người hoàn toàn có thể buông bỏ quá khứ sau khi khóc đủ."
Giọng hắn khàn khàn, có lẽ vì vừa hút thuốc. Tôi không biết tại sao hắn đột nhiên nói điều này, nhưng vẫn gật đầu.
Hắn cười nhạo một tiếng: “Vậy chị ơi, đừng làm em thất vọng.”
Nói xong, hắn vứt điếu thuốc vào thùng rác cách đó hai mét, rồi quay người đi vào bếp.Tôi tự biết mình không lay chuyển được hắn nên để mặc hắn vào bếp nấu cơm. Không ngờ tới thằng nhóc này không chỉ nấu ăn ngon mà còn chịu trách nhiệm rửa nồi, bát đĩa sau khi dùng bữa xong. Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, nghe tiếng nước chảy từ đằng kia, chợt cảm nhận được niềm hạnh phúc của Lục Nghiên khi có một thằng em trai.
Đột nhiên Giang Nghị gọi điện tới, tôi nhấc máy nghe.
“Anh đang chờ em ở dưới lầu.”
"Được rồi, đợi tôi năm phút."
Cúp điện thoại xong, tôi đang định đi xuống lầu thì Lục Nhiên đột nhiên ngăn tôi lại: “Chị, chị có muốn em đi cùng không?”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Thôi, em đi theo làm gì?”
Hắn bất lực dang hai tay ra: “Lục Nghiên trước khi chị ấy rời đi đã uy h.i.ế.p em, nếu em không đi theo chị, chị ấy sẽ đánh em đến c.h.ế.t.”
Tôi suy nghĩ một lúc, dù sao tôi cũng sắp ly hôn nên cũng chẳng có gì phải lo lắng nên tôi gật đầu đồng ý.
Sau khi xuống lầu, Giang Nghị đã hạ cửa sổ xe xuống.
Khuôn mặt tôi yêu thương suốt năm năm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, lần đầu tiên tôi thấy mối tình sóng gió đang có xu hướng lắng xuống.
“Hắn là ai?” Giọng nói của Giang Nghị mang theo tia tức giận.
Tôi liếc nhìn Lục Nhiên đang đút tay vào túi ở phía sau, sau đó quay lại nói với Giang Nghị: “Một cậu nhóc đẹp trai.”
Tôi nghe được âm thanh nhịn cười ở phía sau vang lên.
Giang Nghị sắc mặt tối sầm: “Thịnh Sinh, chúng ta còn chưa ly hôn.”
Tôi gật đầu “Thì giờ chuẩn bị.”
Anh nhìn tôi chằm chằm vài giây, sau đó thở dài: "Sinh Sinh, lên xe trước đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-4.html.]
Vừa mở cửa phụ, một mùi hăng nồng ập vào mũi tôi. Đó là nước hoa của Chu Vận. Tôi hơi cau mày. Lục Nhiên ở phía sau tựa hồ nhận ra sự do dự của tôi, liền tiến lên một bước, cúi người ngửi ngửi.
"Chị ơi, xe này mùi hôi quá, chị lên xe của em đi."
Hắn cười đến cà lơ phất phơ.
"Thịnh Sinh, đừng đi quá xa." Giang Nghị trong giọng nói có chút tức giận. Tôi giả vờ như không nghe thấy, quay người đi theo Lục Nhiên xuống gara dưới tầng hầm. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Giang Nghị, tôi mới có thể thở phào được một chút. Ai biết được khi nói chuyện với anh ta, tay tôi đã siết chặt đến mức nào.
Bình tĩnh? Làm sao có thể thực sự bình tĩnh được?
Cho dù đó là tình yêu, sự thất vọng, sự không muốn hay sự oán giận, mối quan hệ đã tích lũy bao năm không thể chỉ đơn giản nói buông là buông xuống ngay được.
Chỉ là lòng tôi đã bình tĩnh lại, không buông bỏ được cũng không sao.
Khi chúng tôi đến Cục Nội vụ, Lục Nhiên cố ý ngồi yên trong xe, để tôi và Giang Nghị vào một mình.
“Thịnh Sinh, em thực sự suy nghĩ kỹ chưa?” Giang Nghị cau mày, như thể đang kìm nén điều gì đó.
Tôi chợt cười: “Giang Nghị, trạng thái của chúng ta trong thời gian qua cũng không khác gì ly hôn là bao nhiêu.”
Anh trầm mặc.
Khi tôi chuẩn bị rời đi sau khi hoàn tất các thủ tục, anh ấy lại bất ngờ ngăn tôi lại.
"Sinh Sinh, giữa anh và Chu Vận không có chuyện gì cả..."
Lúc này, điện thoại di động của anh ta reo lên, anh vừa định cúp máy thì nhìn thấy tên cuộc gọi đến, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp rồi nhấc máy.
Chắc chắn là Chu Vận.
Tôi nhún vai rồi quay người rời đi mà không nói thêm bất kỳ câu gì. Khi bước ra khỏi Cục Nội vụ với tờ giấy ly hôn trên tay, lần đầu tiên tôi cảm thấy tự do. Lục Nhiên đang dựa vào cửa xe, ngậm điếu thuốc trên miệng, có một cô gái đứng cạnh hắn, hình như đang hỏi hắn kết bạn WeChat.
Tôi dừng bước, không muốn đi tới quấy rầy hai người, nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn thấy tôi. Sau đó hắn chỉ vào tôi với nữ sinh kia, cười khẽ: “Tôi thích phụ nữ đã ly hôn.”
Cô gái sửng sốt nhìn tôi, rồi nhìn hắn, sau đó quay người bỏ đi.
Tôi bước tới giật lấy điếu thuốc trên tay hắn: “Nhiên Nhiên cái tốt không học, toàn học cái xấu. Không sợ bị chị Nghiên đánh cho sao?”
Hắn cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay tôi, yết hầu khẽ chuyển động: “Chị không thích thì em không hút nữa.”
Rồi hắn lịch sự mở cửa xe cho tôi. Bình thường đoạn đường này đi toàn tắc mà hôm nay lại thong thả kỳ lạ, mỗi lần đến ngã tư là đèn lại chuyển xanh, xe cơ hồ không chen lấn, một đường đi thông suốt, tâm tình của tôi cũng theo đó mà thoải mái hơn hẳn.
Lục Nhiên vừa lái xe vừa nhìn tôi qua gương chiếu hậu, như muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì.
Tôi mở miệng: “Em muốn hỏi cái gì?”
Hắn cười “Chị lại độc thân rồi phải không?”
Tôi gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy một linh cảm không lành.
“Vậy em có thể đuổi theo chị được không?”
Đầu óc tôi chợt nổ tung: “Cái gì?”