Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:13:51
Lượt xem: 393
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng từng lời như sét đánh vào trái tim tôi.
“Em nghiêm túc đấy à?” Tôi hỏi.
“Chị nghĩ sao?”
Hàng mi mảnh mai của hắn cong lên, tạo ra vầng sáng mờ nhạt dưới mắt, giống như một thiên thần trong bức tranh sơn dầu thời trung cổ ở châu Âu.
“Em thích điều gì ở chị?” Tôi vẫn không thể tin được.
“Chính là thích chị.” Hắn cười “Những thứ thuộc về chị đều thích.”
Khóe miệng tôi giật giật: “Lục Nghiên biết không?”
“Biết.”
Tôi thở dài: "Lục Nhiên, chúng ta khác nhau. Ở tuổi của em bây giờ, em nên có một vài mối tình. Chị đã phải suy nghĩ kỹ về phần đời còn lại của mình rồi."
“Em chỉ muốn cùng chị yêu đương.”
Lục Nhiên nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Là loại để kết hôn sao?”
Hắn tiện tay cầm lấy cốc trà tôi pha uống một ngụm: “Chính là loại yêu liền cưới.”
Xong rồi, giờ đến lượt tôi luống cuống.
Tôi nghĩ sẽ dễ dàng thuyết phục một đứa nhóc nhỏ, nhưng cuối cùng tôi lại thua hắn. Có phải vì càng sống thì mọi chuyện càng trở nên đơn giản hơn? Hay do hắn phức tạp?
Phải rồi ha, tôi còn cái khác để có thể khuyên lui hắn.
Tôi hắng giọng: “Lục Nhiên, chị là người đã kết hôn một lần rồi.”
“Em nghĩ gia đình em có chấp nhận được không?”
Tốt lắm, vẻ mặt của hắn cứng đờ trong giây lát, và tôi biết câu nói này đã có tác dụng.
Tôi nắm lấy cơ hội, tiếp tục khuyên nhủ: “Em nghĩ tình yêu không được cha mẹ chấp thuận có thể kéo dài được bao lâu? Bây giờ em mới bao nhiêu tuổi chứ? Em có thể đảm bảo rằng đây không phải là sự mới lạ nhất thời không? Nếu về sau em chán chị thì sao, người tổn thương vẫn là chị. Chị ở cái tuổi này rồi có thể chơi đùa vưới em được bao lâu chứ? Chờ đợi em rất lâu, em đã nghĩ tới chưa?”
Hắn lẳng lặng mà nhìn tôi: "Nói xong rồi?"
Tôi gật đầu.
Sau đó hắn nhàn nhã nói: "Trước hết, mẹ em sau khi ly hôn đã cưới bố. Về chuyện này hai người họ chắc chắn không có ý kiến gì chứ đừng nói đến Lục Nghiên. Chị có hài lòng với bối cảnh gia đình này không?"
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Lục Nghiên và tôi là chị em tốt đã nhiều năm như vậy, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi chuyện này.
“Thứ hai, em thích chị được nhiều năm rồi, hơn nữa lại tham lam, không biết kiềm chế bản thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-6.html.]
“Em chưa bao giờ thích chị chỉ trong ba phút, chỉ là mỗi phút trôi qua lại càng trung thành hơn mà thôi.”
“Cuối cùng, em 20 tuổi, cao 1,88cm, nặng 70kg, sức khỏe tốt, không có tật xấu, không có tiền sử tình cảm hay bệnh tật gia đình”.
Vừa nói, hắn vừa quay đầu lại nhìn tôi, khẽ mỉm cười: "Nếu muốn, chị có thể lĩnh chứng trong hai năm."
Tôi đỏ mặt ngay lập tức, cảm thấy hơi xấu hổ so với vẻ nhàn nhã của hắn. Tôi lớn chừng này tuổi rồi mà vẫn còn bị một thằng nhóc làm cho xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn thấy rõ trong đôi mắt trong veo của hắn hình ảnh thằng nhóc bé tí bị tôi vật ra đất mà đánh đến kêu cha gọi mẹ. Đây là... chính là đứa trẻ bị tôi bắt nạt ngồi dưới đất khóc sao? Là báo ứng cho tháng năm bồng bột đó à?
Lúc sau, tôi gọi điện cho Lục Nghiên tới lôi cổ thằng em trai của mình đi. Tôi vừa mới kết thúc một mối tình đau khổ, tạm thời tôi chưa nghĩ tới sẽ bước vào một mốt quan hệ khác, thời gian này chỉ muốn yên tĩnh một chút mà thôi.
Nhưng bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Lục Nhiên nói sẽ đợi tôi, má tôi đỏ ửng, tâm thì khẽ động.
Ngày hôm sau khi tan làm, tôi lại bị Giang Nghị chặn đường. Anh ta lái chiếc Bentley màu đen đậu trước tòa nhà, trên tay cầm bó hoa Thiên Tinh và mặc áo sơ mi trắng. Tôi nhớ cách đây khá lâu tôi đã nói với anh rằng tôi thích nhìn anh mặc áo sơ mi trắng nhất, nhưng không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ. Nhìn anh bây giờ, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến một người khác cũng thích mặc áo sơ mi trắng.
Phi, đang yên đang lành nghĩ tới thằng nhóc thúi đó làm cái gì chứ? Tôi lắc đầu xua tan cái ý nghĩ vừa mới lóe lên.
Một người đàn ông đẹp trai đứng dưới lầu cầm hoa trên tay. Cảnh tượng này thu hút rất nhiều người đến xem. Tôi muốn giả vờ như không biết anh ta nhưng anh vẫn tóm lấy tôi.
“Thịnh Sinh, về nhà với anh đi.”
"Giang Nghị, nếu anh thích Chu Vận thì hãy sống thật tốt với cô ấy thay vì ngày nào cũng làm phiền vợ cũ."
Tôi đặc biệt nhấn mạnh từ “vợ cũ”.
Quả nhiên, sắc mặt của anh ta có chút tái nhợt. “Sinh Sinh, anh xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi, tôi cảm thấy rất nhje lòng khi anh đã không vượt quá giới hạn nhưng tôi không còn bất cứ hy vọng gì ở anh cả. Lần sau có thấy nhau làm ơn đi đường vòng giùm.”
Khi tôi nhìn Giang Nghị như thế này, tôi thậm chí không có cảm giác vui sướng khi trả thù. Tôi biết, chẳng qua anh đã quen với việc có tôi, có tình yêu của tôi nên khi tôi đột ngột thu hồi lại anh ta sẽ cảm thấy không quen. Nhưng người lớn mà, rồi sẽ quen hết thôi.
"Giang Nghị, tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng."
"Trước hết, người anh yêu là Chu Vận. Tôi mong anh đừng về phía tôi gây phiền toái. Thứ hai, anh không yêu tôi, anh chỉ quen với tôi thôi, cho nên lúc đó tôi rời đi anh mới quay đầu lại tìm tôi, anh nên nhìn lại trái tim của chính mình, cuối cùng, tôi, Thịnh Sinh, không bao giờ quay lại dù anh có còn yêu tôi hay không, tôi sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ ấy một lần nào nữa.”
Nói xong, tôi bình tĩnh nhìn anh, không ngờ trong mắt anh lại thấy vẻ hoảng sợ. Tâm trạng một ngày bị anh ta phá hỏng toàn bộ, về đến nhà tôi liền đi tắm rửa. Tôi điều chỉnh vòi hoa sen, rồi dần dần thư giãn trong nhiệt độ nước ấm. Không biết đã tắm được bao lâu, tay tôi đã bắt đầu nhăn nheo, tắt vòi sen, quấn khăn tắm và bước ra khỏi phòng tắm, đúng lúc này điện thoại reo lên.
Tôi cầm nó lên và nhìn thấy tin nhắn WeChat do Chu Vận gửi tới.
Bởi vì Giang Nghị hai năm trước nên cô ta có thêm bạn với tôi. Nhưng giờ này cô ta gửi tin nhắn cho tôi làm gì?
"Thịnh Sinh, tối mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn tối rồi nói chuyện."
Tôi và cô ta phải nói chuyện gì đây? Ngoài Giang nghị, chủ đề chung giữa tôi và cô ấy là ly hôn. Chúng tôi còn có thể nói về điều gì?
Nhưng nghĩ đến mấy ngày nay Giang Nghị đột nhiên quan tâm đến tôi, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện với cô ta, để cô ta để mắt tới Giang Nghị.
"Được." Tôi đáp.