Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:15:11
Lượt xem: 443
5.
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Tôi suy nghĩ một chút và nhớ ra rằng Lục Nghiên đã khóc như vậy vì tôi không báo trước cho cô ấy về việc ly hôn, nên lần này tôi trực tiếp gửi cho cô ấy ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện với Chu Vận. Tôi nằm trên giường lặng lẽ chờ đợi. Hai phút sau, điện thoại reo và tôi nhấc máy.
“Thịnh Thịnh, cậu có định đi gặp người phụ nữ đáng ghét đó không?”
Nhưng cái tên mà cô ấy gọi Chu Vận hay Giang Nghị đều là mấy từ không dễ nghe cho lắm, không phải thằng khốn thì cũng là con chó.
"Ừ, ban đầu tớ cũng không muốn đi, nhưng hai ngày nay Giang Nghị cư xử có chút kỳ lạ, nên tớ nghĩ tốt nhất là nên gặp cô ta.”
"Tớ nghe Lục Nhiên nói, tên ngốc kia bây giờ còn dám quấy rầy cậu?"
“Ừm, cũng không biết anh ta chập sợi dây thần kinh nào.”
“Anh ta đê tiện thật đấy.”
“Lục Nghiên, cậu không có gì nói thẳng với tớ sao?”
Bên kia Lục Nghiên im lặng một lúc, sau đó nở nụ cười ngây ngô: “A chuyện gì nhỉ?”
“Đừng có giấu.”
“Được rồi được rồi mà, tớ nói là được chứ gì?”
Cô thở dài: “Khi cậu sắp kết hôn, tớ mới biết Lục Nhiên thích cậu, nhưng lúc đó cậu cũng chuẩn bị lam vợ người ta rồi nên tớ không nói cho cậu biết.”
“Đêm tân hôn của cậu, nửa đêm tớ ngó vào phòng tắm thì phát hiện thằng nhóc đó đang ngồi trên ban công hút thuốc.”
“Tớ lúc ấy tức điên lên được, đang định lao tới tẩn cho nó một trận nhưng lại nhìn thấy một dống tàn thuốc lẫn chai bia rỗng dưới sàn, vành mắt của thằng bé còn đỏ đến đáng sợ.”
“Tớ tới giờ vẫn chưa thấy bộ dạng thằng bé như thế. Lần duy nhất tớ thấy nó khóc là hồi năm tuổi chơi đu xà bị gãy cái xương sườn.”
"Giọng nó khàn khàn, hỏi tớ làm sao có thể quên được một người. Đến lúc đó tớ mới biết nó đã thích cậu nhiều năm như vậy."
“Tớ nghĩ là sau khi cậu kết hôn rồi thì nó cũng từ bỏ nên mặc kệ.”
“Ai ngờ được rằng bao lâu vậy rồi mà nó vẫn thích cậu chứ.”
"Tớ còn đang thắc mắc vì sao tiểu tử này nhiều năm như vậy không yêu, hóa ra chính là ở chỗ này chờ đợi."
Tôi sau khi nghe xong, cũng chỉ có trầm mặc.
"Thịnh Thịnh, ngày mai tớ đi với cậu thì sao?" cô hỏi.
“Không cần đâu, tớ sẽ đi một mình.”
“Không được, lỡ như người phụ nữ xấu xí đó làm khó cậu thì sao?”
“Cô ta chắc cũng không phải loại người đấy, mà cho dù phải thì cô ta có thể làm gì tớ chứ?”
"Không được, lần trước tớ không đi cùng cậu, lần này tớ nhất định phải đi cùng ."
Cả hai anh em đều cố chấp, tôi biết mình không thể lay chuyển được cô ấy nên đã đồng ý.
“Ai ngờ được rằng bao lâu vậy rồi mà nó vẫn thích cậu chứ.”
Đêm đến, tôi chợt không ngủ được, những lời của Lục Nghiên cứ lởn vởn mãi trong đầu. Tôi đứng dậy đi ra phòng khách rót cốc nước. Chợt nhớ ra hai ngày nay Lục Nhiên hình như không đến tìm tôi nữa. Nhanh như vậy hắn liền bỏ cuộc rồi sao?
Không biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu, càng nghĩ đến ngày mai gặp lại Chu Vận, lại nghĩ đến một ngày nào đó Giang Nghị tìm đến quấy rầy, tâm trạng lại càng bực bội. Vì mất ngủ nên ngày hôm sau tôi rất thiếu năng lượng, kết quả là tôi đã uống gần một nửa số cà phê dự trữ cả tuần trong một ngày.
"Phụ nữ đã ly hôn, chậc chậc, thật đáng sợ."
Một đồng nghiệp nữ luôn mâu thuẫn với tôi âm dương quái khí nói. Không biết là ai biết chuyện tôi ly hôn trước, sau đó lan truyền trong đơn vị làm việc của tôi, nhưng vì tôi ở vị trí cao hơn họ nên hầu như không ai đưa ra bình luận gì, ngoại trừ Liễu Vãn Khanh, con vong văn phòng của tôi.
Bởi vì nhà Lục Nghiên kinh doanh phát đạt, rất giàu, nên khi tôi được thăng chức lần đầu tiên cô ta đã tung tin đồn với nhân viên trong công ty nói tôi đi cửa sau, dựa vào nịnh bợ cấp trên để thăng tiến.
Không phải cô ta không biết về trình độ học vấn 985 của tôi, cũng không phải cô ta không thấy sự nghiêm túc trong thái độ làm việc của tôi. Cô ta chỉ cay đắng, bất mãn và ghen tị mà thôi.
Đây là một hiện tượng méo mó - tất cả phụ nữ đều phàn nàn rằng nơi làm việc không thân thiện với phụ nữ, nhưng một số người không bao giờ nhận ra rằng cuối cùng chính họ là mồi lửa khởi đầu cho tất cả.
Tôi trừng mắt nhìn cô ta.
“Người ta ly hôn cũng không liên quan tới cô, còn cô ấy, chỉnh sửa văn kiện xong chưa?” Một nữ đồng nghiệp khác kịp thời can ngăn sự bùng nổ tiềm tàng giữ hai chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-7.html.]
Tôi mỉm cười với cô ấy.
Bởi vì buổi tối có hẹn với Chu Vận nên lần đầu tiên tôi không chủ động ở lại làm thêm giờ, khi đến giờ mới về đúng giờ.
Giang Nghị vẫn như cũ xuất hiện ở dưới chờ tôi. Tôi đang đi về với một nhóm đồng nghiệp và thấy anh đứng đó, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng. Tôi cong môi, chưa kịp nói gì thì Liễu Vãn Thanh lại bắt đầu.
"Này, đây không phải là chồng cũ của chị Thịnh sao?"
“Anh ấy thực sự rất đẹp trai.” Có người thấp giọng kêu lên.Trong lúc tôi đang nghĩ nên đi đường vòng nào thì tốt thì anh ta bước tới chỗ tôi.
"Sinh Sinh, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh có chuyện muốn nói với em."
Giọng điệu và ánh mắt của anh ấy rất chân thành nhưng lòng tôi lại không có nổi một gợn sóng.
“Tôi không muốn nghe, tôi không còn tình cảm gì với anh nên đừng làm phiền tôi nữa.”
Sắc mặt Giang Nghị tái nhợt và yếu ớt, như thể anh ta bị lời nói của tôi tổn thương nặng nề.
"Thịnh tổng, nói chuyện vui vẻ với anh ấy đi. Một người đàn ông tốt như vậy mà còn bắt bẻ, cô cũng quá kén chọn rồi đó.” Liễu Vãn Thanh đột nhiên mở miệng.
Tôi cảm thấy buồn nôn, tôi rất ghét lại loại tình cảnh này, giọng nói của Giang Nghị và Liễu Vãn Khanh khiến tôi vô cùng khó chịu.
Không biết tại sao, tôi đột nhiên nhớ Lục Nhiên.
Giá như hắn ở đây thì thật tốt.
“Thịnh Thịnh!” Là giọng của Lục Nghiên. Tôi vô thức nhìn sang, thấy Lục Nghiên đang đi về phía mình, chỉ có cô ấy. Tôi cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu.
Lục Nghiên nắm lấy cánh tay tôi nói: “Sao anh còn dám quấy rầy cậu ấy?”
Các đồng nghiệp phía sau biết ý rời đi, Liễu Vãn Khanh nhìn tôi đầy mỉa mai rồi cũng rời đi.
"Tình cờ tôi có hẹn với Chu Vận, có chuyện gì thì đi cùng tôi."
Tôi nói với Giang Nghị.
“Em gặp cô ta làm cái gì?” Giang Nghị nhíu mày.
“Là cô ta muốn gặp tôi.”
Lông mày của anh ta càng nhíu chặt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Đừng nói nhảm với hắn nữa, chúng ta trực tiếp đi đi." Lục Nghiên nắm tay tôi rời đi.
Khi chúng tôi lái xe đi, tôi không khỏi hỏi: “Em trai cậu đâu?”
Lục Thiển sửng sốt một lát, sau đó mơ hồ cười: "Cái gì? Nhớ hắn?"
Tôi nghẹn lại: “Không phải, chỉ là tò mò thôi, lâu rồi tớ cũng không nhìn thấy em ấy.”
Cô càng cười to hơn: “Chúng ta mới gặp nó cách đây chưa đầy hai ngày, sao mà gọi là lâu được? Tớ nhớ cậu không có cảm giác như thế này khi không gặp nó một tuần trước.”
"Cái gì, đừng nói nhảm."
“Ồ, vậy đỏ mặt làm cái gì?”
Tôi vô thức sờ lên mặt mình, quả thực có chút nóng.
Thật sự là…đem mặt mũi ném ra ngoài cửa sổ luôn rồi.
“Thịnh Thịnh, đừng nói là cậu thích thằng nhóc đó nhé?”
Trong giọng nói của Lục Thiển có chút mong đợi, giống như cách tôi thường đu CP.
“Không có đâu!”
Thấy tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ngừng trêu tôi: “Mấy hôm nay là giải CUBA cấp hai, nó sẽ đến trường D thi đấu thay mặt trường A. Nếu chuyến bay không bị hoãn, có lẽ tối nay nó về đến nhà."
"Ồ."
Tôi đáp lại, nhưng giọng điệu của tôi ẩn chứa một chút thất vọng mà tôi thậm chí còn không nhận ra. Lục Nghiên nhìn tôi đầy ẩn ý qua gương chiếu hậu rồi tiếp tục lái xe. Lái xe tới nơi, xe của Giang Nghị phía sau cũng dừng lại.
Anh ta vẫn là đi theo sau.
Dù sao cũng tốt, có chuyện gì thì giải quyết một lần luôn cho xong.