Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:15:53
Lượt xem: 367
Khi chúng tôi đến phòng riêng của nhà hàng đã được chỉ định, Chu Vận đã đợi sẵn ở đó. Khoảnh khắc cô nhìn thấy Giang Nghị bước vào, vẻ mặt cô ta cứng đờ.
"A Nghị, sao anh lại ở đây?"
Giang Nghị trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, có chút không kiên nhẫn nói: "Tôi xem cô tìm cô ấy có việc gì."
Cô ấy cười ngượng nghịu và nói với tôi: "Thịnh Sinh, chúng ta nói chuyện riêng được không?"
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
“Không.” Lục Nghiên kiên quyết nói.
“Cô Chu muốn nói gì thì cứ nói thẳng. Họ không phải người ngoài đâu, đúng không?”
Sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, nhưng vẫn giữ nụ cười đàng hoàng: “Vậy tôi sẽ nói thẳng với cô.”
"Vì cô đã ly hôn với A Nghị nên tôi hy vọng cô có thể chia tay trong yên bình. Dù sao thì bây giờ A Nghị và tôi cũng ở bên nhau."
“Cô đang nói cái gì vậy?" Giang Nghị không thể tin được nhìn cô ta, sau đó quay lại giải thích với tôi, "Sinh Sinh, đừng nghe cô ta nói bậy, anh không ở bên cô ta."
“Chia tay trong yên bình? Sao cô không nói với anh ta đi?” Tôi không khách khí đáp lại.
“A Nghị, sao anh lại nói như vậy? Chúng ta rõ ràng đã ở bên nhau rồi, không phải sao?” Chu Vẫn cười đến điềm đạm đáng yêu.
"Thật sự là ghê tởm." Lục Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng nói với Chu Vận.
"Giang Nghị, bây giờ mọi chuyện đã như vậy, anh nên nhìn nhận cho rõ ràng, giữa anh và tôi tuyệt đối không có khả năng nào. Cô Chu đây và anh đã yêu nhau, hai người nên sống thật tốt đi. Tôi xin anh, đừng có quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
"Sinh Sinh, không phải vậy đâu. Anh chưa bao giờ ở bên cô ta, anh chỉ giúp cô ta kiện cáo ly hôn mà thôi."
“A Nghị, rõ ràng lúc ban đầu anh không có nói như vậy.”
“Chu Vận, cô đừng có một tấc lại tiến thêm một tấc.”
Hai người đột nhiên bắt đầu bất đồng quan điểm, cãi nhau.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Nghị nói chuyện với giọng điệu như vậy với Chu Vận, tôi gần như suýt rớt cằm xuống đất vì ngạc nhiên. Dù tôi không còn tình cảm với Giang Nghị nhưng tôi vẫn chọn tin vào những gì anh ta nói. Mặc dù anh ta thờ ơ với tôi nhưng anh ta không phải là loại người thích nói dối. Anh ta nói rằng không vượt quá giới hạn, chỉ dừng ở việc giúp đỡ thì có lẽ đó là sự thật.
“Giang Nghị, tôi biết là anh không, nhưng chúng ta không có khả năng quay lại, anh hiểu không?” Tôi nói.
“Thịnh Sinh…”
"Giang Nghị! Anh không yêu em sao? Tại sao bây giờ anh lại chạy đến chỗ Thịnh Sinh!" Chu Vận cuối cùng cũng nhịn không được hét vào mặt anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/chuong-8.html.]
"Đó chỉ là quá khứ. Người tôi yêu bây giờ chính là Thịnh Sinh."
“Anh thật khốn nạn!” Lục Nghiên thiếu điều trợn ngược mắt.
"Cho nên hôm nay cô đến gặp tôi là để bảo tôi tránh xa Giang Nghị phải không?"
"Đúng vậy." Cô ta thẳng thắn thừa nhận: "Tôi không biết cô Thịnh đã dùng chiêu trò gì để khiến Giang Nghị không thể rời xa cô. Theo tôi được biết, hai ngày nay cô đã ở bên một người đàn ông khác phải không? Anh ta thực sự là một người đàn ông khác. Cô đang một chân đạp hai thuyền.”
Tôi nhịn! Đang nơi công cộng, không thể mất hình tượng xông lên tát c.h.ế.t cô ta được!
"Ngậm miệng lại! Đó là thằng em trai c.h.ế.t tiệt của tôi! Nói năng cho sạch sẽ vào, cái mồm để nói lời hay ý đẹp chứ không phải để phun rác!"
Chu Vận tựa hồ không nghe thấy, tiếp tục nói: "Đang bám lấy Giang Nghị, cô lại quyến rũ em trai của bạn tốt. Thịnh Sinh, cô thực sự khiến tôi mở mang tầm mắt."
Tôi thực sự muốn tiến lên và xé toạc miệng cô ta ra, nghĩ như vậy thì tôi đã đứng lên.
“Chu Vận cô cmn câm miệng lại!” Giang Nghị tức giận nhìn chằm chằm cô ta.
"Cái gì? Dám làm mà không thừa nhận?" Giọng nói Chu Vận run rẩy, vẻ mặt đầy tức giận nhìn tôi.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng riêng đột nhiên bị mở ra. Một giây tiếp theo, chiếc ghế của Chu Vận bị đá mạnh, cô ta không kịp đề phòng và suýt ngã khỏi ghế.
"Lục NHiên? Tại sao em lại ở đây?" Lục Nghiên kinh ngạc nhìn người đứng bên cạnh Chu Vận.
Giang Nghị sắc mặt tối sầm: "Ngươi tới đây làm gì?"
Lục Nhiên không trả lời ai mà nhìn tôi với nụ cười trên môi: “Chị, chị có nhớ em không?”
Lòng tôi phút chốc trống rỗng.
“Thịnh Sinh, cô còn không nói cô không một chân đạp hai thuyền đi!” Chu Vận giống như là thấy được bằng chứng thép, hùng hồn chỉ tay vào hắn.
“Ồn ào quá.” Lục Nhiên lại đá ghế một cách thiếu kiên nhẫn. Có vẻ như cú đá còn mạnh hơn lần trước, cô ta không thể ngồi vững. May mắn thay, cô ta kịp thời nắm lấy góc áo của Giang Nghị và đứng dậy được.
"Đừng chạm vào tôi." Giang Nghị hất tay cô ta ra, có chút chán ghét.
Đột nhiên bị tấn công nên Chu Vận vẫn chưa tỉnh hắn, vội vàng đứng đằng sau lưng Giang Nghị: “Anh có phải đàn ông không? Ai lại đi đánh phụ nữ?”
“Chậc.” Lục Nhiên bình tĩnh nhìn cô ta: “Vậy chúng ta nên làm gì?”
"Tôi thích đánh phụ nữ nhất."
“Đặc biệt là cô.”