Người Tình Trong Mộng - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-07-27 13:59:12
Lượt xem: 136
Buổi chiều, phòng làm việc có khách không mời mà đến.
“Hi everybody, chào buổi chiều.” Gương mặt Tống Trân tràn đầy ý cười, mang một đôi giày cao gót hơn mười centimet từ từ bước đến.
“Chị Trân!”
“Chị Trân, lâu rồi chị không đến!”
“…”
Vừa thấy Tống Trân tiến vào, mấy cô gái trong phòng làm việc liền vây lấy cô ấy, họ đều là fan của Tống Trân. Tống Trân nhân cơ hội nhéo mấy khuôn mặt nhỏ nhiều thịt: “Nhìn các em kêu gào kìa.”
Hà An Nhiên thấy cô ấy ngang nhiên đùa giỡn nhân viên nhà mình thì cười nói: “Hôm nay cậu rảnh nhỉ.”
Tống Trân cười cười, buông khuôn mặt thịt thịt ra, vỗ bả vai cô gái đó, sau đó đi qua chỗ Hà An Nhiên.
“Đây là mình tranh thủ lúc nhàn rỗi thôi. Mấy ngày nữa phải đến đoàn làm phim rồi, không rảnh để đến đây với cậu đâu.”
Hà An Nhiên liếc cô ấy một cái: “Ồ, vinh hạnh của mình.”
Tống Trân lập tức khoe khoang: “Không phải sao.”
Đôi mắt cô ấy đảo qua đảo lại, phát hiện không có Tôn Duyệt.
“Tôn Duyệt đâu?”
“Hôm nay cậu ấy xin nghỉ, không đến.”
Tống Trân à một tiếng. Một lát sau, dường như là nghĩ đến chuyện lớn gì đó, cô ấy đi đến trước mặt Hà An Nhiên
“Cậu biết nữ số hai của Cẩm Tú là ai không?”
Hà An Nhiên gật đầu: “Bùi Nhạc.”
“Cậu biết à?” Tống Trân kinh ngạc.
“Mình có xem họp báo khai máy.”
Tống Trân đặt m.ô.n.g ngồi bên cạnh Hà An Nhiên: “Mình không ngờ nữ số hai lại là Bùi Nhạc, đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Hà An Nhiên mỉm cười.
“Cậu còn cười, cậu quên lúc học đại học cái con người hèn hạ kia đã làm gì cậu à?”
“Không quên mà, không phải chúng ta cũng đã trả đũa sao?”
Nhắc đến việc này, tưởng tượng đến bộ dạng chật vật của Bùi Nhạc khi đó, Tống Trân cười đến mức đau cả bụng.
Nói đến chuyện xưa của cô và Bùi Nhạc, nguyên nhân chính là Từ Diễm, bởi vì Từ Diễm khiến người ta quá thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-23.html.]
Lúc học đại học, Bùi Nhạc là hoa khôi của khoa Điện ảnh, vẻ ngoài đẹp, gia thế tốt, tính cách lại cao ngạo. Lúc đó, hoa khôi khoa Điện ảnh theo đuổi tài tử khoa Phát thanh Từ Diễm là chuyện ai cũng biết, nhưng hoa khôi không theo đuổi được, cũng là chuyện mà ai cũng biết. Hơn nữa, người xa cách từ ngàn dặm như Từ Diễm lại cố tình chỉ đối xử tốt với một người, đó là Hà An Nhiên.
Bùi Nhạc bởi vì Từ Diễm mà không chỉ một lần đi tìm Hà An Nhiên gây phiền toái. Bùi Nhạc chỉnh Hà An Nhiên, Tống Trân và cô cũng trả đũa lại, nhưng Tống Trân không dễ nói chuyện như Hà An Nhiên nên thường gậy ông đập lưng ông, mối thù giữa ba người càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu, cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Tống Trân và Bùi Nhạc là sinh viên khoa Điện ảnh, cho nên tốt nghiệp xong liền vào giới giải trí. Hai người thân là nghệ sĩ cùng thời nhưng khoảng cách lại khác nhau như trời với đất. Bùi Nhạc có hậu trường lớn, dựa vào quan hệ trong nhà mà tốt nghiệp liền nhận được một vai chính, ngắn ngủn một năm đã bay nhanh đến vị trí nữ diễn viên tuyến một, còn Tống Trân đến bây giờ cũng chỉ được xếp vào hạng nhìn quen mắt mà thôi, nhưng mà cô ấy dễ tính nên cũng không để ý lắm.
“Nói cũng thật là, lúc trước hoàn toàn không có tin tức Bùi Nhạc làm nữ số hai, đột nhiên lại quyết định là cô ta.”
“Phía sau Bùi Nhạc có hậu trường lớn như vậy, cô ta muốn vai gì mà không có.”
Bố của Bùi Nhạc là nhân sĩ nổi danh trong thương giới, thực lực của tập đoàn Bùi thị ở thương giới cũng không thể khinh thường. Nhà cô ta muốn lót đường cho cô ta ở giới giải trí quả thực chỉ như giải quyết một bữa ăn sáng mà thôi.
Hà An Nhiên vừa nói như vậy, Tống Trân mới phản ứng lại, cô quên mất Bùi Nhạc là con gái lớn của Bùi thị.
“Đúng rồi, lúc ở đoàn làm phim cậu phải cẩn thận với Bùi Nhạc đấy, cô ta cũng không phải là người hiền lành gì.” Hà An Nhiên nghiêm túc nói.
“Đương nhiên mình biết cô ta là dạng người gì, không sao đâu.”
“Ừ, vậy thì mình an tâm rồi.”
...
Tan tầm, Hà An Nhiên cùng Tống Trân đi ăn cơm chiều, sau đó mới ai về nhà nấy.
“An Nhiên.”
Hà An Nhiên vừa đến cửa tiểu khu nhà mình thì đã bị người ta gọi lại. Giọng nói này có hơi quen tai, cô theo bản năng xoay người lại.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên đang đến gần mình, ăn mặc khéo léo, khí chất tao nhã, sau khi đến gần cô mới nhận ra, là Triệu Ức Từ.
“Cô… Cô Triệu …” Hà An Nhiên lắp bắp.
Triệu Ức Từ nhìn Hà An Nhiên đang đứng trước mặt mình, cảm thấy hốc mắt cay cay: “Là cô, không phải cô thì còn là ai! Cái con bé hư hỏng này, con và mẹ con giống y hệt nhau, đều không tim không phổi, nhiều năm rồi cũng không thấy gọi được một cuộc điện thoại!” Triệu Ức Từ vươn tay đánh lên bả vai Hà An Nhiên nhưng lực lại không mạnh.
“Cô Triệu, cô… cô đừng khóc, con biết sai rồi, con xin lỗi, con xin lỗi… sau này cô nói gì con cũng nghe được không…” Hà An Nhiên thấy Triệu Ức Từ lã chã chực khóc liền quýnh lên.
Thế giới này, Hà An Nhiên chỉ sợ hai người khóc. Một là mẹ cô - Thẩm Bội Tuệ, người còn lại chính là người phụ nữ đang đứng trước mặt này.
“Được, vậy con cùng cô về đi.”
Hà An Nhiên: “…”
“Chuyện này…”
“Không phải vừa rồi con bảo cô nói gì con cũng nghe sao… Quả nhiên con và mẹ con giống nhau, chỉ biết nói dễ nghe…”
“Về về về, con về ạ.”
Đối mặt với Triệu Ức Từ, Hà An Nhiên chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng.