Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-07-28 17:47:04
Lượt xem: 141

Hà An Nhiên đứng trước cổng lớn nhà họ Chu, nhìn lại tất cả mọi thứ xung quanh. Một cảm giác quen thuộc đột nhiên lan tràn, cô rời đi nhiều năm như vậy, nơi này lại không có chút thay đổi nào. Cổng lớn quen thuộc, con đường quen thuộc, thậm chí là con người cũng quen thuộc.

 

“Đi thôi, nhìn gì đó, mau vào đi.” Trên mặt Triệu Ức Từ tràn đầy ý cười, dẫn Hà An Nhiên đi vào. Vừa vào sân, bà chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, cửa lớn liền được mở ra từ bên trong.

 

Triệu Ức Từ thấy là Chu Duyên Xuyên mở cửa thì sửng sốt: “Không phải chứ, sao con còn chưa đi?”

 

Chu Duyên Xuyên nhìn Hà An Nhiên bên cạnh Triệu Ức Từ, vẻ mặt xấu hổ, đây là mẹ ruột của anh sao?

 

“Khụ khụ, tối nay con không đi.”

 

Triệu Ức Từ vừa đổi đổi dép lê vừa nói thầm: “Ngày thường nói gì cũng không giữ lại được, hôm nay đúng là kỳ lạ.”

 

Hà An Nhiên đứng cạnh Triệu Ức Từ, lời bà nói đương nhiên là cô nghe được. Cô nhìn Chu Duyên Xuyên, anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xám tro, tóc còn hơi ướt, có vẻ như vừa tắm xong, trên mũi còn đang mang một chiếc kính gọng vàng. Đang nhìn đến nhập thần, cô lại không ngờ Chu Duyên Xuyên cũng quay đầu nhìn cô, cô vội vàng ngồi xổm xuống, cúi đầu thay giày, dây giày màu trắng nho nhỏ bị cô làm cho rối loạn.

 

Chu Duyên Xuyên thấy cô học làm đà điểu thì không khỏi mỉm cười.

 

Triệu Ức Từ vừa ngẩng đầu liền thấy khóe môi mỉm cười của Chu Duyên Xuyên, bà liếc một cái, nói: “Không có việc gì thì cười làm gì.”

 

Khóe môi Chu Duyên Xuyên giật giật.

 

Động tác thay giày của Hà An Nhiên dừng lại.

 

“Ngây người ở đây làm gì, còn không đi rót nước cho An Nhiên.”

 

“Cô Triệu, không cần đâu ạ, con không khát nước.”

 

Chu Duyên Xuyên vừa đi rót nước vừa nói với cô: “Bên ngoài lạnh, uống chút nước cho ấm.”

 

Hà An Nhiên lựa chọn im lặng.

 

Chu Duyên Xuyên đứng ở bên bàn thủy tinh rót nước cho cô, còn cố tình lấy một lát chanh trong tủ lạnh ra bỏ vào ly. Anh biết Hà An Nhiên thích uống nước bỏ thêm một lát chanh.

 

Anh nhìn Triệu Ức Từ và Hà An Nhiên ngồi trên sô pha. Hà An Nhiên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Triệu Ức Từ, hơi cúi đầu, mặt mày dịu dàng, khóe môi có nụ cười thanh khiết. Anh cứ bị cô hấp dẫn như vậy, nụ cười mỉm của cô cứ quẩn quanh trong lòng anh, không thể xóa nhòa.

 

“Cô Triệu, chú Chu đâu?”

 

“Chú Chu của con sao? Vẫn như cũ, xã giao.”

 

“Đã trễ thế này mà vẫn còn xã giao ạ?”

 

“Ừ, vừa cơm nước xong liền nhận được điện thoại, đi tham gia một tiệc rượu thương nghiệp rồi.”

 

“Uống nước đi.” Chu Duyên Xuyên bưng ly nước đi tới.

 

Hà An Nhiên thấy trong ly nước có một lát chanh nhỏ, thì ra thứ cô thích anh vẫn còn nhớ rõ.

 

Chu Duyên Xuyên ngồi bên cạnh hai người họ, cũng không chen lời vào, chỉ cầm một tờ báo xem, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai người họ, cảm thấy rất mỹ mãn.

 

Tối hôm nay Triệu Ức Từ lôi kéo Hà An Nhiên nói chuyện rất lâu, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ, Triệu Ức Từ ngáp một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-24.html.]

 

“Cô Triệu, cô buồn ngủ rồi à, cô buồn ngủ thì cứ đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta lại trò chuyện tiếp.”

 

Triệu Ức Từ còn có chút luyến tiếc, nhưng lại ngáp thêm một cái.

 

“Quả nhiên là tuổi lớn rồi, không thức khuya nổi, cô đi ngủ trước. An Nhiên, lát nữa con cũng đi nghỉ sớm đi.”

 

“Vâng, con biết rồi.” Hà An Nhiên ngoan ngoãn nói.

 

Sau khi Triệu Ức Từ rời đi, trên sô pha chỉ còn lại Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên.

 

Chu Duyên Xuyên cúi đầu đọc báo không nói chuyện, Hà An Nhiên lại đứng ngồi không yên. Anh bất động, cô cũng không dám động.

 

“Này…” Cô mở miệng.

 

“Sao?”

 

Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu, dùng ngón tay đẩy mắt kính trên mũi.

 

Hà An Nhiên theo bản năng bị bàn tay anh hấp dẫn, thon dài rắn chắc, tay như búp măng, xương khớp rõ ràng, ngón tay chắc nịch sạch sẽ, còn đẹp hơn cả tay con gái.

 

Chu Duyên Xuyên thấy ánh mắt cô bị tay mình hấp dẫn, không khỏi đưa tay ra: “Muốn nắm một chút không?”

 

Hà An Nhiên thấy anh đưa tay đến đây, cô sửng sốt, gương mặt lập tức hồng như tôm luộc: “Không… Không cần…”

 

Chu Duyên Xuyên cũng không trêu cô nữa mà đặt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy.

 

“Đi thôi, lên tầng.”

 

“Vâng.”

 

Hà An Nhiên nhanh chóng đứng lên đi theo sau Chu Duyên Xuyên.

 

“Phòng của mình chắc là không quên đi.”

 

Phòng của cô sao cô có thể quên, toàn bộ tầng hai chỉ có cô và Chu Duyên Xuyên ở, là hai phòng đối diện nhau.

 

“Vẫn là phòng trước kia à?” Cô dè dặt hỏi.

 

Chu Duyên Xuyên cười khẽ: “Không phải phòng trước kia, chẳng lẽ em còn muốn ở phòng anh à? Nhưng mà nếu em muốn ở, anh cũng không có ý kiến. Giường anh lớn, có thêm em nằm vẫn được.”

 

“Khụ khụ…”

 

“Đây rồi, em cứ thu dọn một chút rồi đi tắm rửa, nghe chưa?”

 

Hà An Nhiên gật đầu: “Vâng.”

 

Hà An Nhiên mở cửa đi vào, trong căn phòng này vẫn bài trí như trước kia, tất cả đều vẫn là vị trí cô quen thuộc. Ban công nhỏ của cô, bản phác họa trên bàn sách, còn có bồn hoa lan cạnh cửa sổ của cô.

 

Cô ngồi trên giường một lúc, sau đó mới đột nhiên nhớ ra mình còn chưa kịp mang gì theo thì đã bị Triệu Ức Từ đẩy vào xe. Cô nhìn tủ quần áo theo bản năng, đứng dậy đi qua, mở tủ quần áo, tất cả đều là quần áo của cô, thậm chí còn có áo đồng phục chỉnh tề, đều là quần áo hồi cao trung.

Loading...