Người Tình Trong Mộng - Chương 38
Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:52:27
Lượt xem: 117
"Khẩu thị tâm phi, tay em lạnh như băng rồi, còn nói không lạnh."
Lồng n.g.ự.c Hà An Nhiên tê dại, cô muốn rút tay theo bản năng nhưng Chu Duyên Xuyên lại cố tình nắm chặt.
"Đừng nhúc nhích." Anh trầm giọng nói.
Hà An Nhiên cũng không dám giãy giụa nữa, chỉ có thể tùy ý để anh nắm.
"Hà An Nhiên, em học nói dối từ khi nào, giờ đã có thể nói dối không cần chuẩn bị luôn hả?" Chu Duyên Xuyên cúi đầu, nghiêm túc giúp cô sưởi ấm.
Hà An Nhiên nhìn đỉnh đầu Chu Duyên Xuyên, thì ra vừa rồi anh xoa tay hà hơi cũng chỉ vì sưởi ấm cho cô mà thôi.
Giây phút kia, đáy lòng cô giống như cô thứ gì đó tràn ra, lấp kín trái tim cô, khiến mắt cô dâng lên một tầng hơi nước.
"Thế nào, câm rồi à?" Chu Duyên Xuyên thấy cô không nói lời nào, tiếp tục mở miệng trêu chọc cô.
"Không... Không có." Hà An Nhiên lắp bắp trả lời.
Chu Duyên Xuyên cầm rất lâu, tay Hà An Nhiên mới từ từ có chút độ ấm.
"Tất cả cảnh hôn trong《Trường An Kiếp》đều là tá vị [3]." Chu Duyên Xuyên bất chợt nói.
[3] Tá vị: khi kịch bản cần có cảnh hôn, nhưng đạo diễn lại quan tâm đến suy nghĩ của diễn viên, nếu diễn viên không muốn diễn thật thì có thể chọn tá vị. Tá vị là chỉ cần nam và nữ diễn viên đưa mặt lại gần nhau, lợi dụng góc quay để có thể nhìn thấy như hai người đang hôn, nhưng thực chất là hai người không chạm vào nhau. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều kịch bản yêu cầu cảnh hôn thật.
"Sao?"
《Trường An Kiếp》, không phải là bộ phim truyền hình duy nhất của Chu Duyên Xuyên sao? Cô không hiểu vì sao anh lại muốn nói chuyện này với cô, cô nghiêng đầu nhìn anh, lại lạc vào đôi mắt thâm thúy, chỉ liếc mắt một cái đã không thể nào thoát ra.
Chu Duyên Xuyên nhìn vẻ mặt dại ra của cô, chợt nhớ đến câu hỏi lần trước người chủ trì hỏi anh, vì sao lại lựa chọn đóng phim điện ảnh mà không đóng phim truyền hình. Lúc đó anh nói đóng phim điện ảnh nổi tiếng nhanh, nhưng còn có một điều mà anh không nói, đó là cảnh thân mật trong phim điện ảnh ít hơn rất nhiều so với phim truyền hình.
Trước đây anh vẫn không rõ vì sao ngày đó Hà An Nhiên lại đột nhiên chiến tranh lạnh với anh. Sau đó trong một bữa tiệc, Tề Nghiễm Ninh đem chuyện này ra để chê cười anh, anh mới phản ứng lại, thì ra là vì cảnh hôn với Hà Tụng Nghị, nhưng cô lại không biết cảnh hôn kia chỉ là tá vị, nhưng anh lại không còn cơ hội để tự mình nói với cô.
Anh và Tề Nghiễm Ninh cùng tuổi, giờ đều là ảnh đế nhưng anh thành danh sớm hơn cậu ấy, hai mươi bảy tuổi anh đã được đề danh ảnh đế, còn Tề Nghiễm Ninh mới tấn chức năm nay, cách nhau ba năm.
"Anh..."
"Cảnh hôn vừa rồi có người hôn thế."
"Em..."
"An Nhiên..."
Hà An Nhiên không chờ anh nói xong đã "soạt" một cái đứng dậy.
"Ừm, không còn sớm nữa, em đi... xem Tống Trân xong chưa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-38.html.]
Chu Duyên Xuyên nhìn bóng dáng Hà An Nhiên cuống quít rời đi, ánh mắt dần dần tối lại, giống mực đen đang dần loang ra.
Nước nóng rồi, ếch cũng nên nấu.
...
Hà An Nhiên đi tìm Tống Trân nhưng không tìm được Tống Trân, lại đụng phải Hà Tụng Nghị. Cô ấy đã thay trang phục diễn, mặt cũng đã tẩy trang, có vẻ là đã diễn xong rồi.
Cô muốn xem như không thấy, nhưng cô nghĩ thế, Hà Tụng Nghị lại không nghĩ vậy.
"An Nhiên, chuyện vừa rồi cảm ơn em."
"Cảm ơn tôi làm gì?"
"Không phải em làm tay thế giúp chị..."
"Chị nghĩ nhiều rồi, tôi làm như vậy không phải là vì muốn giúp chị."
Cô chỉ không muốn vì cô ta mà làm chậm trễ tiến trình quay phim của Chu Duyên Xuyên thôi.
Nụ cười trên mặt Hà Tụng Nghị cứng đờ: "Nói gì thì chị vẫn phải cảm ơn em."
"Ồ, tùy chị, không có chuyện gì thì tôi đi trước."
"An Nhiên, em vẫn rất ghét chị à?"
Bước chân Hà An Nhiên dừng lại.
"Không ghét."
Hà Tụng Nghị cười trào phúng: "Nhìn chị giống con ngốc lắm sao?"
"Tôi không ghét chị, chỉ là không thích mà thôi."
Hà An Nhiên không nói dối, cô thật sự không ghét Hà Tụng Nghị, chỉ là thuần túy không thích mà thôi. Cô không muốn nói thêm gì với cô ta nữa, giờ cô chỉ muốn đi tìm Tống Trân, Tống Trân chắc là cũng xong rồi.
"Chuyện bảy năm trước em còn ở hận chị phải không?" Bàn tay không bị phỏng của Hà Tụng Nghị nắm chặt.
"Chị nghĩ nhiều rồi, không có hận gì cả, hơn nữa... tôi không có thời gian rảnh rỗi mà đi hận chị."
Bảy năm này của cô, quá thực rất bận rộn. Bận rộn học hành, bận rộn làm việc, còn có... bận nhớ Chu Duyên Xuyên.
Cho nên cô thật sự không có thời gian đi hận cô ta, có lẽ lúc đầu cô đã từng chán ghét, nhưng sau này cũng đã nghĩ thông suốt. Trên thế giới này, không có bức tường nào chắn được gió, cũng không có giấy nào gói được lửa, cho dù khi đó Hà Tụng Nghị không làm vậy thì sớm muộn gì cô cũng phải rời đi, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bóng dáng Hà An Nhiên biến mất ở khúc quanh, Hà Tụng Nghị lập tức mất hết sức lực tựa vào bức tường bên cạnh. Cô vẫn luôn cho rằng Hà An Nhiên hận cô. Nhưng cô lại không ngờ Hà An Nhiên sẽ nói như vậy. Cô ta nói không có hận gì cả, cũng không có thời gian rảnh rỗi để hận cô.
Tâm tình hiện tại của Hà Tụng Nghị rất phức tạp, nếu nói bảy năm này Hà An Nhiên sống không tốt, vậy cô cũng đâu có tốt hơn chút nào, tất cả chỉ là mặt ngoài mà thôi.