Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:41:03
Lượt xem: 125

Gia cảnh cô sung túc, từ nhỏ đã nhận giáo dục hàng đầu, cô chưa bao giờ sống mơ mơ màng màng, trầm mê trong các quán bar như một ít danh viện [1] khác. Nói thật, tuy rằng các cô đều là kẻ có tiền, nhưng từ đáy lòng cô rất xem thường những người kia.

 

[1] Danh viện: chỉ những thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, có gia thế hiển hách

 

Cô thích quang minh lỗi lạc, chán ghét hư tình giả ý, nhưng từ khi gặp được Chu Duyên Xuyên, cô cảm thấy mình bắt đầu thay đổi, thay đổi đến mức chính cô cũng cảm thấy xa lạ. Không biết từ khi nào, cô học được ghen ghét với một thứ vốn không hề thuộc về mình.

 

Ghen ghét.

 

Cô nảy sinh ghen ghét với một cô gái, một cô gái tên Hà An Nhiên.

 

Cô thích Chu Duyên Xuyên, mà Hà An Nhiên có thể nói là em gái của Chu Duyên Xuyên, cho nên cô buông bỏ kiêu ngạo, chủ động lấy lòng cô ta. Nhưng cô lại không ngờ, Hà An Nhiên không giống những cô gái mà cô đã từng tiếp xúc, mặc kệ cô lấy lòng như thế nào, cô ta vẫn luôn không mặn không nhạt với cô. Lần đầu gặp mặt cũng chỉ gật đầu mỉm cười, chưa bao giờ chủ động nhiều lời với cô.

 

Dần dần cô bắt đầu không xem cô ta như em gái nữa, bởi vì cô cảm giác được sự uy h.i.ế.p mãnh liệt từ trên người cô ta. Cô bắt đầu ghen ghét cô ta, ghen ghét cô ta có thể thân mật với Chu Duyên Xuyên như vậy, ghen ghét Tề Nghiễm Ninh cái gì cũng nói với cô ta, ghen ghét vì cô ta có thể tự do tản mạn, nói chuyện với hai người họ.

 

Cô cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, làm sao cũng không thể xen vào.

 

Trong điện thoại cô có một bức ảnh, là Thẩm Bội Tuệ, mẹ của Hà An Nhiên.

 

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Bội Tuệ là lần thứ hai cô đến nhà Chu Duyên Xuyên. Từ ánh mắt đầu tiên cô đã bị Thẩm Bội Tuệ hấp dẫn, bởi vì Thẩm Bội Tuệ quá có khí chất, khí chất trên người bà dường như sinh ra đã có sẵn.

 

Thanh đạm tao nhã, giống một gốc cây hoa lan ngạo nghễ.

 

Lúc đó cô mới hiểu ra, thứ như khí chất này cũng sẽ di truyền.

 

Cho đến một ngày cuối tuần, khi đi đến nhà chú, lúc đến rất không khéo, bởi vì cô chú đang cãi nhau, cũng có thể nói là cô đơn phương cãi nhau với chú.

 

Từ nhỏ Hà Tụng Nghị đã rất thích chú. Chú học mỹ thuật, là người rất tài hoa, nét vẽ xinh đẹp, chữ viết tinh xảo, lúc cười rộ lên nhìn rất ấm áp, hơn nữa từ nhỏ cô đã được chú cưng chiều, có lẽ ngay cả bố cô cũng không cưng chiều cô như vậy.

 

Lúc cô còn rất nhỏ có nghe mẹ nói, chú đã từng rất yêu một người phụ nữ, rất có khả năng sẽ trở thành cô tương lai của cô.

 

Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi sự đổi thay.

 

Chú kết hôn, nhưng không phải cùng người con gái mà ông yêu.

 

Hôn nhân của chú là đám cưới thương nghiệp.

 

Người trở thành cô của cô là con gái lớn tập đoàn Đường thị, bạn học đại học của chú.

 

Bắt đầu từ khi đó, cô rất ít khi thấy chú cười, ông dành nhiều thời giờ để ngồi vẽ tranh trong phòng vẽ hơn, thậm chí có thể một ngày không ra.

 

Cô nghe được âm thanh ầm ĩ từ phòng vẽ tranh trên tầng truyền đến.

 

Cửa phòng vẽ tranh mở ra, tranh vẽ bị vứt lung tung rối loạn, bút vẽ thuốc màu rơi đầy đất, toàn bộ phòng vẽ tranh là một mảnh hỗn độn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-39.html.]

 

Cô nghe được cô cuồng loạn gọi chú.

 

“Hà Thủ Ngu, tôi gả cho ông nhiều năm như vậy! Đôi mắt ông có từng nhìn tôi chưa! Rốt cuộc là ông có trái tim hay không!”

 

Đối mặt với Đường Giai cuồng loạn, Hà Thủ Ngu lại rất bình tĩnh.

 

Hà Thủ Ngu càng bình tĩnh, Đường Giai lại càng giận dữ, bà vừa mắng vừa khóc. Trong tay bắt được thứ gì liền ném thứ đó, toàn bộ phòng vẽ tranh bị bà phá tan tành. Cho đến khi tay bà đụng đến một chồng giấy vẽ rất giày trên tủ, con ngươi bình tĩnh của Hà Thủ Ngu rốt cuộc cũng thay đổi, ông “soạt” một cái đứng dậy khỏi ghế.

 

“Trả lại cho tôi.”

 

Đường Giai thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông rốt cuộc cũng có biến hóa thì không khỏi cười lạnh.

 

“Đưa cho ông sao, không đấy, tôi muốn xem đây là thứ gì mà có thể khiến ông kích động như vậy!”

 

Bà vươn tay vạch chồng giấy kia ra, đập vào mắt là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

 

Là con đàn bà đó!

 

Bà đưa tay giở chồng giấy vẽ, kết quả lại phát hiện, cả một chồng giấy vẽ này toàn bộ chỉ có một người.

 

“Đường Giai, trả lại cho tôi.”

 

“Hà Thủ Ngu, ông yêu con đàn bà đó như vậy sao, cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm rồi trong lòng ông vẫn chỉ có một mình bà ta, còn tôi, tôi thì sao!” Đường Giai như đang phát điên, cầm lấy chồng giấy bắt đầu xé.

 

Hà Thủ Ngu nóng nảy, ông vươn tay muốn ngăn cản bà nhưng Đường Giai lại ném đống giấy lên, giấy vẽ như đóa hoa vỡ tan trong không trung, rơi lả tả trên mặt đất, bị dính phải thuốc màu.

 

Đường Giai vừa dẫm vừa chửi: “Đưa cho ông, đưa cho ông này!”

 

“Đường Giai!” Bên trong truyền đến tiếng chú hét lớn.

 

Có mấy tờ giấy bay ra khỏi phòng vẽ, dừng bên chân cô. Cô cảm thấy người trên giấy vẽ có hơi quen thuộc, cô ngồi xổm xuống, tùy tay nhặt một tờ lên.

 

Người trên giấy vẽ là Thẩm Bội Tuệ!

 

Thẩm Bội Tuệ là bạn gái trước kia của chú, nghe nói Thẩm Bội Tuệ chưa kết hôn đã có con, vậy Hà An Nhiên chính là…

 

Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức trừng lớn đôi mắt.

 

...

Cô có rất nhiều điều muốn nói cho Hà Thủ Ngu về Thẩm Bội Tuệ, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, cô lại nói không nên lời.

 

Cô biết, nếu Hà Thủ Ngu biết Thẩm Bội Tuệ đã trở lại, ông chắc chắn sẽ đi tìm bà ấy. Tuy làm như vậy là không phải với cô của cô - Đường Giai, nhưng cô không thể không suy xét đến Hà Kỳ, Hà Kỳ vô tội.

Loading...