Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Tình Trong Mộng - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:05:10
Lượt xem: 135

Rồi sau đó, mỗi lần nhìn thấy sự yêu chiều của Chu Duyên Xuyên đối với Hà An Nhiên, cô sẽ không khống chế được mà nghĩ, nếu cô nói chuyện Thẩm Bội Tuệ cho Đường Giai thì sẽ như thế nào?

 

Nếu không có Hà An Nhiên, cô và Chu Duyên Xuyên sẽ thế nào?

 

Loại suy nghĩ này một khi xuất hiện trong đầu thì giống như một mầm cây vậy, dần dần khỏe mạnh lớn lên, cô dần dần muốn hành động.

 

Cô không biết một người ghen tuông sẽ có bao nhiêu đáng sợ, đặc biệt là sự ghen tuông giữa phụ nữ với nhau.

 

Lúc cô đưa bức ảnh Thẩm Bội Tuệ cho Đường Giai thì cô đã biết. Hà Tụng Nghị, mày xong rồi, mày đã định là không thể giống như trước kia nữa.

 

Bức ảnh kia vừa gửi vài giây, Đường Giai đã gọi điện thoại đến. Bà hỏi cô sao lại có ảnh của Thẩm Bội Tuệ, có phải cô biết bà ta ở đâu không, ngôn ngữ của bà tràn đầy hỗn loạn phẫn hận.

 

Dưới áp lực của sự ghen ghét, cô đã nói toàn bộ chuyện của Thẩm Bội Tuệ với Đường Giai. Lúc nói ra, trong lòng cô rất sung sướng, nhưng lúc cúp điện thoại, sự sung sướng đã biến mất gần như không còn chút nào.

 

Mấy ngày đó cô vẫn luôn hoảng loạn, sợ Đường Giai đến đoàn làm phim tìm cô, sợ Chu Duyên Xuyên biết chuyện cô làm, nhưng cũng lạ, những điều cô lo lắng đều không xảy ra.

 

Mỗi ngày Hà An Nhiên đều đến đoàn làm phim, vẫn giống như bình thường.

 

Cho đến một ngày, lúc cô đến phim trường, Tề Nghiễm Ninh nói cho cô biết, Hà An Nhiên đi rồi.

 

Lúc đó cô còn không phản ứng lại, hỏi anh ấy cái gì đi rồi?

 

Anh ấy nói Thẩm Bội Tuệ mang Hà An Nhiên đi rồi, không báo trước một tiếng, cũng không để ai đưa tiễn, không biết rốt cuộc là hai mẹ con họ đã đi đâu.

 

Lúc đó cô ngây ngẩn cả người, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Tề Nghiễm Ninh không biết vì sao Hà An Nhiên rời đi, nhưng cô biết, trong lòng cô rất rõ ràng, cuối cùng thì Đường Giai vẫn không nhịn được mà động thủ.

 

Vốn cô còn cho rằng Hà An Nhiên đi rồi, cô có thể thay thế được vị trí của cô ta, nhưng hiện thực lại không phải như vậy.

 

Hà An Nhiên đi rồi, nhưng vị trí của cô ta vẫn trước sau đặt ở đó, không ai có thể thay thế được, cô trơ mắt nhìn Chu Duyên Xuyên càng ngày càng yên ắng, càng ngày càng nỗ lực làm việc, rõ ràng có thể tiến vào phim truyền hình nhưng lại cố tình đóng phim điện ảnh, mỗi lần quay xong, toàn thân anh không có nổi một chỗ lành lặn.

 

Cô biết vì sao anh lại muốn liều mạng như vậy, bởi vì anh từng nói, anh sợ mình đứng không đủ cao, Hà An Nhiên sẽ không nhìn thấy anh.

 

Bảy năm đó, không phải cô hoàn toàn không gặp Hà An Nhiên. Đó là sau khi Hà An Nhiên rời khỏi Bắc Kinh nửa năm, cô đã từng gặp cô ta ở Tô Châu.

 

Lúc đó cô đóng phim ở Tô Châu, sau khi hoàn thành cảnh quay, cô muốn một mình đi dạo một chút, lại không ngờ đến sẽ gặp cô ta lần nữa.

 

Khi đó chắc là cô ta học năm hai cao trung (lớp 11), mặc đồng phục sạch sẽ ngăn nắp, tóc buộc cao, đang đi cùng một nam sinh mà cô không quen, chắc là vừa tan học.

 

Lúc đó cô mang khẩu trang, Hà An Nhiên nhìn cô, chỉ vài giây sau đã dời tầm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguoi-tinh-trong-mong/chuong-40.html.]

 

Nhưng chỉ vài giây như vậy, Hà Tụng Nghị biết rõ ràng, Hà An Nhiên nhận ra cô.

 

Bởi vì ánh mắt của cô ta quá mức quen thuộc.

 

Khinh thường, mơ hồ còn có chán ghét.

 

Nam sinh đi cùng cô ta nghe điện thoại, đang tránh đi, cô liền qua chỗ cô ta.

 

Thấy cô đến đây, vẻ mặt cô ta không hề có chút kinh ngạc, như là đã biết trước cô sẽ đi qua, cô ta bình tĩnh nhìn cô.

 

“Em gái An Nhiên.” Cô kêu cô ta.

 

Hà An Nhiên đột nhiên mỉm cười đáp lại: “Chị Tụng Nghị.”

 

Lúc đó cô ngây người ra, cô quen Hà An Nhiên hơn hai năm, nhưng trước nay cô ta chưa từng gọi tên cô, huống gì là gọi chị.

 

Trong lòng cô cả kinh, cô hiểu ra. Hà An Nhiên hẳn là đã biết chuyện các cô là chị em họ, vậy là cũng biết chuyện mẹ cô ta mang cô ta rời đi không khỏi liên quan đến cô.

 

Cô vừa định nói chuyện thì nhìn thấy nam sinh vốn đi nghe điện thoại đã đến đây, cô không thể bị nhận ra được, vì thế theo bản năng xoay người rời đi.

 

Cô chưa đi được mấy mét thì nghe được đoạn đối thoại giữa hai người kia.

 

“Em quen người đó à?”

 

“Không quen.”

 

Dưới khẩu trang, cô nở một nụ cười tự giễu.

 

Mấy ngày sau cô đã rời khỏi Tô Châu, lúc trở lại Bắc Kinh, trong lòng cô vẫn luôn rất bất an. Cô không muốn cứ trơ mắt nhìn Chu Duyên Xuyên làm việc như muốn mất mạng, dùng làm việc để gây tê, tra tấn chính mình, cô muốn nói cho anh, để anh đi tìm Hà An Nhiên, chỉ cần anh đừng tra tấn chính mình nữa là được.

 

Nhưng cô sợ, cô sợ Hà An Nhiên nói hết chân tướng cho Chu Duyên Xuyên, cô sợ Chu Duyên Xuyên biết chuyện thì sẽ không bao giờ nói chuyện với cô nữa, hai người họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.

 

Cô cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá chèn ép, ép đến mức khiến cô không thở nổi.

 

Sau này, cô có đến Tô Châu thêm vài lần nữa, đến con đường mình đã đụng phải Hà An Nhiên. Cô đã từng nhìn thấy nam sinh đi cùng với Hà An Nhiên rất nhiều lần, nhưng lại không nhìn thấy Hà An Nhiên, một lần cũng chưa từng.

 

Nghe người ta nói, hình như Hà An Nhiên và mẹ đã rời khỏi Tô Châu, cũng không biết là đi đâu.

 

Từ đó đến sáu năm sau, cô chưa từng gặp lại Hà An Nhiên.

Loading...