NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:45:21
Lượt xem: 897
Lông mày nhíu chặt, không biết đang mơ thấy gì.
Ta không khỏi hừ một tiếng.
Rõ ràng hắn mạnh miệng gạt ta, làm Hoàng đế đâu dễ dàng như vậy.
Nghĩ như thế, ta vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng vuốt lông mày của hắn.
"Khương Vân Châu?" - Ta nhẹ nhàng gọi.
Tiếng hít thở của hắn vẫn đều đặn như cũ.
Ta thử rút tay ra nhưng không được, nhìn qua người nằm bên cạnh, tự nhủ:
"Có vẻ ngươi là một vị Hoàng đế tốt."
Tấm rèm châu im ắng, mùi chăn thơm ngát.
Tâm sự của ta chồng chất.
17.
Sau khi trở về từ Ngự Thư phòng, lần đầu tiên ta coi trọng thân phận Hoàng hậu của mình.
Khương Vân Châu vốn là con tin của chư hầu, sau khi lão Hoàng đế qua đời, vị Hoàng đế mới đã tự tay cắt đứt chư hầu, các cuộc nổi loạn nổ ra khắp nơi.
Hoặc là tạo phản, hoặc là chờ chết.
Phụ thân của Khương Vân Châu cũng là một thành viên của cuộc tạo phản, hoàn toàn phớt lờ Khương Vân Châu ở kinh thành.
Ngày đó Khương Vân Châu trốn đến nhà ta vào lúc nửa đêm, ta lại không nhận ra vì trông hắn giống như kẻ ăn mày.
Quần áo tả tơi, vết thương chồng chất.
Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, phụ thân đã gửi ta đến một ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành.
Ba năm sau trở lại, Khương Vân Châu đột nhiên trở thành Hoàng đế.
Trước khi vào cung gặp hắn, phụ thân đã nhiều lần nói với ta rằng hiện tại đã khác ngày xưa, gần vua như gần cọp.
Ta hơi thấp thỏm trước khi gặp hắn, nhưng vừa nhìn thấy hắn, ta lại cảm thấy không có gì khác biệt.
Nếu muốn nói đến thứ thay đổi, chính là những người kia đều cung kính với hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-11.html.]
Đó là...những người vốn coi thường hắn.
Ta nghĩ hắn đã không mấy dễ dàng.
Vẻ mệt mỏi giữa hai đầu lông mày của hắn hiện lên trong tâm trí ta, lòng ta bỗng rối bời.
Phải, coi như nể mặt vì mục đích kiếm thật nhiều tiền từ dàn hậu cung của hắn mà thôi.
Ta đã cùng Thính Mặc dành ba đêm liên tục để nghiên cứu các lệ cũ trong cung, xem làm sao có thể loại bỏ những khoản chi tiêu dư thừa trong cung, tiết kiệm chi tiêu thay hắn.
Thính Mặc mở miệng trêu ghẹo ta: “Mới cùng trải qua một đêm vui vẻ với Hoàng thượng, đã bắt đầu làm việc cho người ta rồi ư?”
"Đi, đi, đi, ai qua đêm vui vẻ chứ?" - Ta phỉ phui với nàng, Khương Vân Châu đột nhiên đi vào.
Thính Mặc liếc một cái, khoé môi nhếch lên, xoay người lui xuống.
"Qua đêm vui vẻ với ai?" - Khương Vân Châu đi đến bên bàn, ngồi cạnh ta, cánh tay dài bao trùm lấy.
"Với ngàiii!" - Ta kéo dài đoạn kết, khẽ nói: "Còn nói có phúc cùng hưởng, đêm đó chẳng biết ai ngủ ngon trên giường lớn êm ái đâu."
Hắn nghe vậy thì bật cười: “Lúc đầu trẫm định lấy chăn đắp cho nàng, sau đó lại phê duyệt tấu chương tới…”
Ta nhìn sang sắc mặt hơi đỏ vì thẹn của hắn, trông không giống nói dối, trong lòng dâng lên chút kỳ lạ, nhìn trái nhìn phải nói chuyện với hắn.
“Sao sắc mặt nàng tệ thế, không nghỉ ngơi đầy đủ sao?” - Hắn cúi xuống vuốt ve má ta, cau mày nói.
“Ta…” - Ta đột nhiên không biết nên nói muốn giúp hắn chia sẻ gánh nặng thế nào, có chút xấu hổ.
Hắn vén tóc mai của ta lên tai, nói: “Dù có chuyện gì thì nàng cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận.”
Ta ngước mắt nhìn hắn với một cảm giác lạ lẫm trong lòng.
"Nếu nàng trở nên xấu xí sẽ mất đi sự sủng ái của trẫm."
Hắn gõ vào trán ta trong chớp mắt, thừa dịp ta chưa kịp phản ứng, hắn đứng dậy muốn chạy trốn.
Ta hoàn hồn, đứng dậy đáp trả hắn: “Ai muốn sự sủng ái của ngài chứ?”
Gia huấn của nữ tử Kim gia: Đau lòng cho nam nhân, xui xẻo cả đời; Tiêu tiền cho nam nhân, xui xẻo tám đời.
Ta tự hỏi liệu ta có nên niệm nó hai lần một ngày kể từ bây giờ không.