Nguyệt Nguyệt và Anh Nhà Giàu - 13.
Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:52:25
Lượt xem: 1,030
Một giờ sau, tôi bước xuống giường, lặng lẽ rửa mặt.
Coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Không có anh nhà giàu, không có tiền.
Không có những cuộc gọi đêm khuya.
Bây giờ, tôi chỉ còn trận đấu trước mắt.
9 giờ sáng hôm sau, trận chung kết.
Tôi đã điều chỉnh lại tinh thần, mặc trang phục chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhàng, bước vào phòng thi.
"Nguyệt Nguyệt, cậu có căng thẳng không?" Thi Thi lo lắng hỏi tôi.
Tôi mỉm cười đáp lại: "Cứ chơi hết mình thôi, không sao đâu."
Tôi đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, không vấn đề gì cả.
Chỉ còn 3 phút nữa là bắt đầu trận đấu.
Nhưng Đoạn Trạch Thừa vẫn chưa đến.
Thông thường, mọi người sẽ đến trước khoảng 10 phút.
Thi Thi có vẻ phấn khích.
"Anh ta không định đến nữa chứ?"
Tôi không nói gì.
Vì đây là chung kết nên không được thay thế người chơi, có lẽ, mọi người sẽ phải đợi anh ta.
Mấy người trong đội đối thủ trông có vẻ lo lắng, liên tục gọi điện thoại.
Tôi cũng thấy hơi kỳ lạ.
Đoạn Trạch Thừa không phải kiểu người lơ là, sao hôm nay lại muộn như vậy?
Vài phút sau.
Vì sự vắng mặt của Đoạn Trạch Thừa, ban tổ chức buộc phải thảo luận xem có nên thay đổi luật để cho phép thay người hay không.
Đúng lúc đó, cửa lớn bị đẩy ra.
Đoạn Trạch Thừa bước vào.
Không một lời xin lỗi, anh ta chỉ lạnh lùng nói: "Tôi đến rồi."
Hôm nay anh ta không đeo kính.
Mắt hơi đỏ, đầy tia máu, trông rất mệt mỏi.
Điều này thật hiếm thấy.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trong tình trạng như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nguyet-nguyet-va-anh-nha-giau/13.html.]
Mấy người trong đội đối thủ thở phào nhẹ nhõm, dù không hài lòng vì anh ta đến muộn, nhưng cũng không dám nói gì, họ lễ phép giúp anh cầm túi.
Khi anh bước đến vị trí của mình, ánh mắt anh vô tình quét qua tôi.
Lạnh lùng, thậm chí là tàn nhẫn.
Tôi theo bản năng tránh ánh mắt đó, tim đập thình thịch.
Đoạn Trạch Thừa lại trở nên đáng sợ rồi.
Rõ ràng trước đó tôi còn cảm thấy anh ấy lịch sự, dịu dàng, nhưng khi vào trận đấu, anh lại trở nên như thế này?
Tôi không dám nhìn anh, cúi đầu vò nát mấy tờ giấy trên bàn.
MC có vẻ không hài lòng với việc Đoạn Trạch Thừa đến muộn, nói: "Mời thí sinh ngồi xuống, mọi người đã đợi cậu rất lâu rồi."
Không ngờ câu nói này lại khiến Đoạn Trạch Thừa nổi giận.
"Tôi đâu có đến muộn." Anh ta nhìn vào đồng hồ trên tay, "Bây giờ là 9 giờ đúng, là đồng hồ của tôi hỏng, hay đồng hồ của trường chạy nhanh?"
MC bị anh ta làm cho á khẩu, không nói thêm được gì.
Trong đội tôi, có người không nhịn được, lẩm bẩm: "Đúng là công tử nhà giàu, không ai dám nói gì."
Đoạn Trạch Thừa, đã ngồi vào vị trí, lạnh lùng nhìn qua, trong ánh mắt đầy vẻ hung hăng và khinh thường.
"Tốt nhất là nói to lên, đừng giống con chuột trốn trong góc không dám ra mặt."
"Này! Anh nói kiểu gì vậy!"
"Đúng đấy, chính anh đến muộn, chẳng tôn trọng ai cả, vậy mà còn không cho người khác nói."
Đoạn Trạch Thừa cười lạnh: "Tôi không cần phải tôn trọng kẻ thua cuộc."
"Đoạn Trạch Thừa! Ý anh là gì!"
Thi Thi tức giận, nếu tôi không kéo lại, cô ấy chắc đã xông lên đánh anh ta.
"Chỉ số thông minh của cô thấp đến mức không hiểu nổi nghĩa đen sao?"
Anh ta điên rồi sao?
Trước đây, dù kiêu ngạo đến đâu, anh ta cũng không đến mức mắng người thẳng thừng như vậy.
Đến tôi cũng không nhịn được: "Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được à?"
"Không thể!"
Anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt đỏ lên.
Cả người tôi run rẩy, không hiểu cơn giận của anh ta đến từ đâu.
Cho đến khi giọng anh ta dịu lại, ánh mắt bướng bỉnh, cười tự giễu: "Vậy nên em dạy anh đi, Tiểu Hồ."
Không khí như bị đóng băng ngay lập tức.