Nhầm người - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-18 18:27:45
Lượt xem: 2,586
Tôi chân thành biết ơn chị ta nhưng Khương Lâm lại cho rằng tôi đang chế nhạo chị ta.
“Tao nói cho mày biết, Khương Dư, mày làm vợ Chu Tấn thì sao? Kiếp trước, người Chu Tấn yêu vẫn là tao, anh ấy yêu tao cho đến chết. Cho nên mày tốt nhất đừng làm điều gì ngu n--gốc, từ đầu đến cuối anh ấy đều chưa từng yêu này! Đừng trơ trẽn bám theo anh ấy nữa.”
Tôi không nghe một lời nào về những gì được nói tiếp theo.
Đứng trước cửa sổ kính trong suốt phủ từ trần đến sàn của khách sạn, bên ngoài có những ngôi sao sáng, tôi sẽ không cưới Chu Tấn, cuộc sống tương lai của tôi cũng sẽ tỏa sáng.
9
Ngày hôm sau khi về đến nhà, tôi phát hiện bố mẹ tôi đã thay ổ khóa cửa.
Tôi gõ cửa, bố tôi từ cái cửa phụ nhìn ra mắng tôi: “Sao mày không đi luôn đi? Chết luôn ở ngoài đừng quay về nữa “.
“Được rồi.” Tôi tìm chiếc chìa khóa trước đó trong túi và đặt nó ở cửa.
Sau khi rời đi, tôi thuê một căn hộ gần công ty, dọn dẹp xong gọi điện cho Chu Tấn.
“Tối nay tôi sẽ tới chỗ anh lấy đồ.”
Lúc đầu tôi cũng không muốn đi, nhưng trước đó tôi ở chung phòng với hắn, phòng bên kia vẫn còn một số tài liệu của công ty.
Chu Tấn đang ở nhà một mình, nhìn thấy tôi, đột nhiên hỏi: “Hai ngày nay em đi đâu vậy?”
“Không phải việc của anh.” Tôi bình tĩnh nói: “Tôi có thể đi thu dọn đồ đạc được không?”
Chu Tấn sững sờ, nhưng vẫn tránh sang một bên một bước.
Sau khi tôi vào nhà, hắn cũng đi theo tôi: “Khương Dư, bố mẹ anh vẫn hy vọng chúng ta có thể kết hôn, em thấy thế nào?”
Hôm đó bố mẹ anh đến nhà bố mẹ tôi, tôi cảm thấy thái độ của mình đã đủ rõ ràng. Vì vậy tôi phớt lờ hắn và cẩn thận sắp xếp đồ đạc của mình.
Thấy tôi phớt lờ, hắn gãi đầu bực bội nói: “Em có thể dừng lại và cho anh xin lỗi được không?”
Hắn lẩm bẩm một mình rất lâu, nhưng tôi không thèm đáp lại nói một lời nào.
Tôi thu dọn xong đồ đạc nhưng khi chuẩn bị rời đi thì phát hiện chiếc túi xách tôi mang không còn ở đó nữa. Tôi tưởng nó để ở phòng khách, nhưng khi tôi ra ngoài tìm, Chu Tấn đã lấy tờ báo và hỏi tôi: “Cái này có nghĩa gì?”
Hôm nay tôi đến đây với chiếc túi xách của ngày hôm qua nhưng lại quên lấy tờ báo ra. Khi tôi đang thu dọn đồ đạc, túi của tôi được đặt trên bàn trong phòng tôi ở, không ngờ khi tôi không chú ý, hắn đã lấy túi của tôi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nham-nguoi/6.html.]
Tôi giật lấy tờ báo, cau mày nói: “Mẹ anh không dạy anh không được động vào đồ của người khác sao?”
Thái độ của tôi có lẽ đã chọc giận Chu Tấn nên hắn lại lớn tiếng hỏi: “Khương Dư, em nói thế này là có ý gì?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Thật không thú vị, trước kia tôi còn tưởng rằng anh là người đó, chỉ là nhầm lẫn thôi.”
Nói xong tôi chuẩn bị rời đi, Chu Tấn chặn cửa lại: “Nhầm người? Vậy anh là ai? Khương Dư, em nghĩ anh thế nào? Người thay thế sao? Em đã từng yêu anh chưa?”
Kỳ lạ thật, trước đây hắn cũng từng như vậy, cảm xúc không ổn định, tôi vẫn luôn bao dung, nhưng bây giờ tôi lại thấy hắn phiền phức và ghê tởm vô cùng. Nhìn từ đầu đến chân hắn, tôi cũng không thể tìm thấy chút ưu điểm nào.
“Anh thật may mắn vì trùng tên với người đó, nếu không có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn anh lấy một lần. Tránh đường cho tôi.”
10
Tôi chuyển bức ảnh giường chiếu mà Khương Lâm gửi cho mình cho bạn trai trước đây của chị ta là Vương Trình Trình. Chị ta đáng bị như vậy.
Khi Vương Trình Trình đến nhà, tôi mới biết chị ta chưa chia tay người yêu cũ khi ngủ với Chu Tấn. Những thứ tưởng tưởng chừng chỉ là mâu thuẫn nhỏ trong chuyện tình cảm lại hóa thành cãi vã lớn khi Vương Trình Trình đến nhà.
Bây giờ cả khu chung cư đều biết rằng chị ta, Khương Lâm, đang ngủ với nhiều người đàn ông cùng một lúc.
“Khương Lâm, cô không xứng với tôi, mỗi tháng tôi cho cô nhiều tiền tiêu vặt như vậy, cô dùng tiền của tôi để bao nuôi những anh chàng đẹp trai đó phải không?”
Vương Trình Trình muốn chạy tới chỗ Khương Lâm, nhưng bố tôi đã ngăn cản. Lúc hai người xô đẩy, hắn không dám ra tay vì thấy bố tôi đã già nhưng bố tôi lại đẩy hắn xuống đất mạnh đến nỗi hắn ngã lăn quay.
Có người ở ngoài đám đông đột nhiên hét lên: “Cảnh sát tới rồi.”
Khương Lâm nhìn ra ngoài, đột nhiên kéo bố xuống đất và hét lên: “Ối, đồng chí cảnh sát ơi, hắn đánh người.” Khương Lâm chỉ vào Vương Trình Trình tố cáo.
Bố tôi hợp tác ngã xuống đất, có lúc nói bị đập đầu, có lúc nói bị gãy eo.
Tôi mỉm cười và không nói gì.
Khương Lâm kết luận rằng Chu Tấn trong tương lai sẽ thành đạt, nhưng hiện giờ hắn vẫn chỉ là một nhân viên bình thường, không đủ khả năng chi trả cho mức tiêu pha hoang phí mà chị ta đã quen có khi ở bên Vương Trình Trình.
Vì vậy, bây giờ họ đã chia tay, chị ta lại lên kế hoạch tống tiền Vương Trình Trình.
Tôi nhìn lên hành lang, quả thực không có camera giám sát. Vương Trình Trình lúc này khó có thể phản bác.
“Tôi cần phải đến bệnh viện. Mau đưa tôi đến bệnh viện đi. Tôi không thể làm gì được.”