Nhan Nhan - Chương 6:
Cập nhật lúc: 2024-06-19 01:28:40
Lượt xem: 2,215
15
Tiểu cô cô đến, giơ roi ngựa lên quất mẹ: "Ngươi biết rõ ta thích Mục Tuân, tại sao còn làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ này?"
Mẹ một tay giữ chặt roi ngựa: "Bùi Nguyệt, nếu Mục Tuân không muốn, chẳng lẽ ta có thể một mình làm ra chuyện không biết liêm sỉ được sao?"
Tiểu cô cô bị kéo ngã nhào xuống đất, òa khóc: "Năm ngoái Tây Lăng đã chuẩn bị đến cầu thân rồi, đều là ngươi, đều là ngươi, phá hỏng nhân duyên của ta và Mục Tuân."
Mẹ thản nhiên nói: "Nhân duyên nếu như có thể bị người khác phá hỏng được, vậy thì không phải nhân duyên, đó chỉ là một kiếp nạn mà thôi."
Tiểu cô cô chỉ vào nàng mắng: "Đồ tiện nhân chỉ biết lấy sắc hầu người, dựa vào cái gì mà chỉ trỏ ta."
"Lấy sắc hầu người, thì đã sao?" Mẹ mỉm cười nói, "Hắn ngay cả ta - tiện nhân này cũng muốn mà lại không cần ngươi, có thể thấy được ngươi thật sự chẳng ra sao."
Nàng chọc tức tiểu cô cô đến mức không nói nên lời, cuối cùng hất màn bỏ đi.
Mẹ chậm rãi ngồi xuống, tay che bụng, cau mày.
Ta vội vàng rót nước cho mẹ, từ lần trước nàng dùng hoa phù dung nấu thuốc đến giờ cũng gần nửa tháng rồi, nhưng ta vẫn thường xuyên thấy nàng che bụng như vậy.
Buổi tối mẹ dùng y phục ngăn cách ra một gian trong trướng, để ta ngủ bên trong, còn cho ta uống thuốc, nói là thuốc giải.
Nhưng ngay sau đó nàng lại đổi lời nói là thuốc trị phong hàn.
Sau đó, nàng bỏ thêm một chút bột phấn vào trong đèn dầu, trong trướng dần dần trở nên thơm ngọt.
Mẹ soi gương, chải đầu chải tóc, nàng thoa son môi, búi tóc đẹp, còn cài một bông hoa màu hồng phấn bên tóc mai.
Giống hệt như đêm tuyết nàng đi gặp Mục Tuân.
Ta mơ một giấc mơ.
Mơ thấy ban đêm cha đến, bóp cổ nàng hỏi nàng rốt cuộc có phải mang thai con của Mục Tuân hay không.
Mẹ nói không có, nói bức thư đó là do Mục Tuân ép nàng viết, là đòn công tâm.
Nàng để cha sờ bụng nhỏ bằng phẳng của mình, nói không có lừa hắn.
Đèn dầu cháy rất to, mùi hương tràn ngập, không lâu sau đèn dầu không biết bị ai đá đổ, xung quanh bắt đầu cháy, ngọn lửa ngùn ngụt thiêu cháy nửa bầu trời.
Ta giật mình, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng.
Trướng bạt không bị lửa thiêu, ngoại trừ một ít mùi hương còn sót lại thì không còn gì khác, cũng không có cha.
Mẹ đang ngồi trước gương, son môi đã phai, tóc tai rối bời, bông hoa bên tóc mai cũng không cánh mà bay.
Bàn tay nàng đặt trên bụng nhỏ, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-nhan/chuong-6.html.]
16
Cha rút quân khỏi Ngọc Xuyên.
Các vị thúc bá nói trận này may mà không thật sự đánh nhau, nếu không chính là “trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi"
Cha không trở về Đông Ngô, ngoại tổ phụ vừa mới tự lập làm Vương, quốc hiệu là Ngụy, để cha mang theo mười vạn đại quân đóng giữ trọng trấn Quân Châu.
Các vị thúc bá từng giao chiến với Mục Tuân cũng xác nhận bản đồ bố phòng mẹ mang về là thật.
Mẹ có thể tiếp tục sống, bởi vì mẹ nói bản đồ còn lại chưa kịp vẽ, đều ở trong đầu nàng.
Ngày xuất phát, ta quay đầu nhìn về hướng Ngọc Xuyên, năm tháng sống ở nơi đó, là những ngày tháng vui vẻ nhất mà ta đã trải qua ở cả kiếp trước và kiếp này gộp lại.
Bây giờ phải đi rồi, Mục Tuân đáng ghét đó, hình như cũng không đến mức đáng ghét như vậy nữa.
Mẹ nói với cha, hãy đón mẹ con Dung Cơ đến, bọn họ là người một nhà nên đoàn tụ.
Nhưng cha lại hỏi tại sao nàng lại hạ thuốc hắn.
"Có gì quan trọng đâu, chẳng phải Điện hạ cũng rất thích sao, trướng bạt suýt chút nữa đã bị Điện hạ lật tung rồi." Mẹ chống cằm nhìn cha, trong mắt là ý cười long lanh.
Cha tức giận đến mức kề kiếm vào cổ mẹ, nhưng mẹ lại không sợ hãi, ngón tay thon dài vuốt ve thân kiếm: "Nếu như hiện tại Điện hạ g.iết thiếp, vậy thì sẽ không có ai đi vẽ bản đồ bố phòng còn lại kia đâu."
Cuối cùng, cha thu kiếm lại, nhưng cũng không để ý đến mẹ nữa.
Mẹ vẫn như cũ mỗi đêm trang điểm chải tóc, cài hoa tươi hái được trong ngày lên tóc, sau đó đến doanh trướng của cha, nhưng đều bị cha đuổi ra ngoài.
Mẹ cũng không tức giận, nàng mỗi ngày đều ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy, vừa thơm tho vừa mềm mại, nàng vừa nhìn thấy cha là cười, giống hệt như kiếp trước.
Tất cả mọi người đều cho rằng cha và nàng vẫn còn dây dưa không rõ, cũng không dám ám hại nàng.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng còn chủ động cho quân lính và ma ma trông coi chúng ta bạc để mua rượu thịt, thậm chí còn giúp chữa trị một số bệnh vặt.
Những người đó nhận được chỗ tốt, nên đối với chúng ta không còn hà khắc như vậy nữa.
Đến Quân Thành, mẹ thế mà đã lôi kéo được mấy người, lúc nàng bị mắng những người đó cũng sẽ giúp nói đỡ hai câu:
"Mẹ góa con côi ở trong hang cọp, không lấy lòng kẻ địch thì sống thế nào?"
"Ch/3t? Nói nghe dễ dàng thật đấy, ngươi c.hết một lần cho ta xem nào."
"Điện hạ cũng không truy cứu, các ngươi lo lắng cái gì."
Mẹ yên lặng đứng ở góc tường nghe, sau đó lặng lẽ rời đi.
Lúc gặp cha, nàng lại đề nghị tiếp về chuyện mẹ con Dung Cơ, cha đồng ý.
Ta không hiểu, kiếp trước mẹ cực kỳ không thích Dung Cơ, tại sao nhất định phải gặp nàng ta?