Nhan Nhan - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2024-06-19 01:28:43
Lượt xem: 2,463
20
Lúc Dung Cơ bị nhốt, mẹ lại cài hoa bên tóc mai.
Nàng gảy đàn dưới trăng, cha ở trên lầu nghe.
Ban đêm nàng không trở về, người chăm sóc ta nói nàng đến phòng cha.
Bọn họ nói:
"Chẳng phải Điện hạ đã bỏ nàng ta rồi sao?"
"Không hiểu à, đây gọi là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, không còn quan hệ vợ chồng nữa ngược lại càng thêm kí.ch thí.ch."
"Đều nói Dung Cơ thủ đoạn cao minh, ta xem nàng ta lợi hại hơn Dung Cơ nhiều."
"Nhưng ta cũng cảm thấy nàng ta rất đáng thương."
Bọn họ nói mẹ rõ ràng là tiểu thư khuê các, là thê tử cưới hỏi đàng hoàng, cuối cùng lại đi đến bước đường thân bại danh liệt, lén lút dan díu.
Ngày hôm sau mẹ trở về tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ngồi xuống vẽ tranh.
Chỉ là ta cảm thấy nàng vẽ giống như Quân Thành, bởi vì ta nhìn thấy hành cung chúng ta đang ở.
Nàng liên tiếp đến phòng cha mấy ngày, mấy ngày sau bức tranh Quân Thành này cũng sắp vẽ xong rồi.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Sau khi Dung Cơ được thả ra, nàng ta đến gặp mẹ, nàng ta đứng ở cửa nói với mẹ: "Ngươi đừng đắc ý, nếu như ta có thể khiến Điện hạ vứt bỏ ngươi một lần, thì có thể làm lại lần thứ hai."
Mẹ mỉm cười nhìn nàng ta: "Loại súc sinh như hắn, ngươi thích thì lấy đi."
Dung Cơ biến sắc, ấp úng một hồi: "Ngươi... ngươi thế mà dám mắng Điện hạ là súc sinh?"
Mẹ vô tội nói: "Ta không có, rõ ràng là ngươi vừa mới mắng, không tin ngươi hỏi những người phía sau ngươi."
Dung Cơ quay đầu lại mới phát hiện có hai ma ma không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau, những lời nàng ta vừa nói đều bị nghe thấy hết.
Lời đồn cứ như vậy mà truyền ra ngoài, người trong hành cung đều nói Dung Cơ bất mãn bị cha cấm túc mà mắng cha, Dung Cơ giải thích thế nào cũng vô dụng.
Cha lại một lần nữa cấm túc Dung Cơ.
Ta vui vẻ nói cho mẹ biết.
Mẹ nói với ta: "Nhan Nhi, có đôi khi bị cấm túc cũng không phải là trừng phạt, mà là một loại bảo vệ."
21
Bụng của mẹ dần dần lớn lên, vị đại phu có dung mạo giống hệt vị đại phu kia cách bảy ngày lại đến bắt mạch cho nàng một lần.
Lúc tuyết rơi lần đầu tiên, vị đại phu kia lại đến, đồ đệ đi theo bên cạnh cũng khác với trước kia.
Ta cẩn thận quan sát, cảm thấy vị đồ đệ này có chút giống Mục Tuân.
Mẹ cũng có chút kinh ngạc, nhưng nàng không nói gì.
Đại phu ra ngoài viết phương thuốc, đồ đệ ở lại trong phòng, ta len lén quay về, nhìn thấy đồ đệ hỏi mẹ: "Đứa nhỏ này là của ta, đúng không?"
Mẹ đáp: "Mỗi lần thiếp uống thuốc tránh thai Quân hầu đều tận mắt nhìn thấy, sao thiếp có thể có hài tử của Quân hầu được chứ?"
Đồ đệ không tin: "Thuốc tránh thai cũng không phải là trăm phần trăm hiệu quả, nàng theo ta trở về, ta cưới nàng."
Mẹ cong mi: "Được thôi, vậy mời Quân hầu lấy thiên hạ làm sính lễ, thiếp chỉ làm Hoàng hậu."
"Được, nàng chờ ta." Đồ đệ đồng ý.
Đợi sau khi bọn họ đi rồi, mẹ lẩm bẩm: "Thế mà lại mạo hiểm đến đây, nhưng Mục Tuân, ta thật sự không phải người tốt gì đâu."
22
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-nhan/chuong-8.html.]
Lúc tuyết rơi lần đầu tiên, phó tướng của cha truyền đến tin tức bại trận.
Tây Lăng phản công, ba vạn tướng sĩ nước Ngụy bỏ mạng trong tuyết.
Sau trận thua này liền liên tiếp bại trận, các vị thúc bá thậm chí còn đánh mất mấy tòa thành trì của Đông Ngô.
Ngoại tổ phụ giận dữ, lệnh cho cha nhất định phải bảo vệ tốt Quân Thành, đây chính là cửa tử của nước Ngụy.
Có người cảm thấy là do có nội gián, mưu sĩ của cha lại hoài nghi đến mẹ.
Mẹ quỳ trước mặt cha, chủ động xin bị cấm túc.
Cha nhốt mẹ lại, Dung Cơ rất vui vẻ, nói mẹ chính là đồ ngu ngốc.
Nhưng sau khi mẹ bị cấm túc, nước Ngụy vẫn liên tiếp bại trận, Tây Lăng thần không biết quỷ không hay thường xuyên đánh cho quân Ngụy trở tay không kịp.
Đến tháng hai, Mục Tuân dẫn theo ba mươi vạn đại quân áp sát Quân Thành.
Ngày hôm đó mẹ cũng sinh non, Bùi Huyền lúc chạy nhảy không cẩn thận đụng trúng nàng.
Ta tức giận đánh nhau với Bùi Huyền, ta đè chặt hắn cắn hắn, sau đó nhìn thấy dưới người mẹ có máu.
Mẹ sắc mặt trắng bệch nói với ta: "Nhan Nhi, đi gọi người."
Mẹ sinh ra một đứa bé c.hết yểu, nghe nói là một bé trai.
Nàng đỡ nói là bởi vì mẹ đã uống quá nhiều loại thuốc không nên uống, đứa nhỏ này là trời sinh đã không giữ được.
Mẹ cũng không đau lòng, giống như nàng đã sớm biết trước.
Cha đến thăm nàng: "Về sau chúng ta còn có thể có con nữa."
"Thì ra, vẫn sẽ xảy ra như vậy." mẹ nói.
"Nàng đang nói gì vậy?" Cha muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng tiếng trống công thành đã vang lên, cha chỉ có thể rời đi.
23
Trận chiến này đánh rất ác liệt, cha bận đến mức không có thời gian về hành cung.
Mẹ mỗi ngày đều đúng giờ uống thuốc điều dưỡng, khí sắc cũng dần dần tốt lên.
Nhưng ta luôn nhịn không được khóc, mặc dù mẹ không nói, nhưng ta cảm thấy mẹ rất khổ sở.
Mẹ nói không khổ, nói hiện tại so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Nàng ôm ta vào lòng nhẹ nhàng vỗ về lưng ta: "Ít nhất, Nhan Nhi vẫn còn ở bên cạnh mẹ."
Dung Cơ đến, nàng ta cười nhạo mẹ thân là tiểu thư khuê các của một gia tộc thanh danh hiển hách, lại biến mình thành vật chứa để thỏa mãn dục vọng của nam nhân.
Cười mẹ cho dù có hầu hạ Mục Tuân thế nào thì vẫn bị trả lại cho cha.
Nói cha đã bỏ mẹ rồi thì sẽ không thể nào cưới mẹ nữa, cho dù hiện tại giữ mẹ ở bên cạnh, cũng chỉ là coi như món đồ chơi bị giam cầm.
Cuối cùng Dung Cơ còn chậc chậc hai tiếng: "Đáng sợ nhất là, ngươi không thể sinh con được nữa, cho dù là Điện hạ hay là Mục Tuân, thậm chí là ăn mày trên đường cái, chỉ cần là nam nhân đều muốn có nhi tử. Giang Yến, cả đời này ngươi chỉ có thể là món đồ chơi của nam nhân, còn cả con gái của ngươi, đợi nó lớn lên..."
Nàng ta đột nhiên không nói nữa, bởi vì mẹ đã dùng kéo đ.â.m vào cổ họng nàng ta.
Nhưng mẹ không g.iết nàng ta, chỉ đ.â.m vào một chút.
Dung Cơ sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nàng ta không ngờ tới mẹ luôn dịu dàng yếu đuối lại dám cầm vũ khí sắc nhọn làm người khác bị thương.
"Phu nhân tha mạng, thiếp... thiếp không dám nữa."
Mẹ mỉm cười nói: "Hiện tại ta sẽ không g.iết ngươi, nếu không sẽ không còn gì để chơi nữa."
Dung Cơ ôm cổ bỏ chạy, nàng ta thậm chí còn thu dọn hành lý mang theo Bùi Huyền muốn trở về Đông Ngô, nhưng nàng ta không đi được nữa rồi.
Trong hành cung có thêm một số người lạ mặt chặn nàng ta lại.