Nhan Nhan - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2024-06-19 01:28:44
Lượt xem: 2,270
24
Cha rốt cuộc cũng trở về, nhưng là bị người ta khiêng về, hắn bị nỏ mạnh của Tây Lăng b.ắ.n trúng, mất rất nhiều m.áu.
Mưu sĩ đề nghị hắn từ bỏ Quân Thành trở về Đông Ngô. Giữ được núi xanh, không lo thiếu củi đốt.
Cha không muốn, nói một khi từ bỏ nơi này, nước Ngụy sẽ mất đi lá chắn, hắn thà tử c.hết.
Lúc hắn nói những lời này, trong mắt mẹ thoáng qua một tia sáng.
Có lẽ, cha hiện tại chính là thiếu niên lang mà nàng từng yêu mến nhất.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ánh sáng trong mắt nàng biến mất.
Nàng tự mình cho cha uống thuốc, cha mê man nói dạo này hắn mơ rất nhiều giấc mơ, muốn kể cho mẹ nghe.
Sau khi nghe xong mẹ khuyên hắn ngủ ngon một giấc, đừng nghĩ ngợi lung tung.
Cũng chính là đêm hôm đó, đại quân của Mục Tuân công phá Quân Thành, chiếm lĩnh hành cung.
25
Đêm đó ta ngủ quá say, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó là nghe các ma ma kể lại chuyện đêm đó.
Bọn họ nói: "Giang Yến, là một con quỷ đáng thương."
Thì ra đêm đó Bùi Huyền rơi xuống nước, mẹ không cho người cứu, còn để cha và Dung Cơ trơ mắt nhìn.
"Tại sao ngay cả một đứa trẻ con ngươi cũng không tha?" Cha hai mắt đỏ ngầu hỏi mẹ.
Mẹ mỉm cười: "Chẳng phải chàng đã nhớ ra chuyện kiếp trước rồi sao?"
"Kiếp trước, Bùi Huyền cố ý đẩy Nhan Nhi xuống nước, lúc đầu ta còn tưởng rằng nó chỉ là vô ý, nhưng về sau lúc ta mang thai được sáu tháng, nó lại đẩy ta ngã xuống bậc thang."
"Ta cầu xin trước mặt thần linh cả vạn lần, mới có thể để Nhan Nhi một lần nữa làm con gái của ta, kết quả Bùi Huyền lại hại con bé."
"Kiếp này nó lại tiếp tục hãm hại ta, loại ác ma này sao ta có thể tha cho nó được."
Nói xong, nàng ta cho Dung Cơ uống thuốc độc, để người ta ném nàng ta ra đường cái.
Nàng đã từng cũng muốn sống hòa thuận với Dung Cơ, nhưng Dung Cơ lại làm rất nhiều chuyện ác.
"Đáng hận nhất chính là ngươi." Mẹ chỉ vào cha, "Đáng hận nhất chính là ngươi, Bùi Giới, ta vui mừng hớn hở gả cho ngươi, nhưng ngươi lại phụ ta, khiến ta bị người đời chế giễu nhục nhã, ngươi khiến ta sống không bằng c.hết."
Bọn họ nói, sau khi mẹ nói xong câu đó liền nôn ra m.á.u tươi, Mục Tuân lập tức ôm mẹ về phòng cứu chữa.
Bọn họ còn nói Mục Tuân ngay từ đầu chính là quân cờ trong tay mẹ, nàng ấy sớm đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện, nàng ấy hạ thuốc Mục Tuân, khiến hắn đối với nàng ấy si mê không thôi, mượn tay hắn g.iết cha.
Thậm chí đứa con không rõ ràng kia cũng là do nàng ấy cố ý chuẩn bị cho Mục Tuân, nàng ấy càng che giấu, Mục Tuân lại càng hoài nghi đứa bé là của mình, cho nên sau khi Mục Tuân biết được nàng ấy thật sự mang thai, liền dẫn binh nam hạ.
"Nàng ta thật sự rất tàn nhẫn."
"Làm sao nàng ta có thể sắp xếp những chuyện này trước được chứ?"
"Chẳng lẽ nàng ta thật sự sống lại sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-nhan/chuong-9.html.]
Mọi người im lặng.
Một lúc lâu sau lại có người hỏi: "Loại thuốc khiến nam nhân si mê kia tên là gì vậy, bạn của ta muốn biết."
26
Ta đi xem mẹ, nàng ngủ say, cau mày có nước mắt chảy xuống, không biết đã mơ thấy ác mộng gì.
“Mẹ, A Nhan ở đây." Ta nắm lấy tay nàng, lau nước mắt cho nàng.
Nàng từ từ mở mắt, mỉm cười với ta: "Tỉnh rồi à, con heo lười."
Ta cũng vui vẻ cười: "Đã tỉnh lâu rồi ạ."
Mẹ sờ sờ mặt ta, lại chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mục Tuân nói mẹ cần nghỉ ngơi cho tốt, để ta đi ăn cơm, hắn sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
Ta lo lắng hắn nói dối, bèn quay người lại, nhìn thấy hắn đang cho mẹ uống thuốc.
Được rồi, hắn không có nói dối.
Ta cũng đi xem cha, hắn bị nhốt dưới địa lao.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
"Mẹ con thế nào rồi?" Hắn hỏi ta.
Ta đáp: "Người và Mục thúc thúc ở bên nhau, rất tốt ạ."
"Vậy con có thích Mục thúc thúc không?"
Ta gật đầu thật mạnh: "Rất thích, rất thích ạ."
Cha im lặng rất lâu, đột nhiên nói với ta: "Nhan Nhi, cha xin lỗi con, con có thể tha thứ cho cha không?"
Ta nói từng chữ một: "Không, không tha thứ cho người."
Hắn khiếp sợ nhìn ta, thật lâu sau hỏi ta: "Chẳng lẽ con cũng nhớ?"
"Ừm, nhớ ạ."
Ba người chúng ta, đều nhớ.
Cho nên mới có những đau khổ và tổn thương này.
Cuối cùng hắn hỏi ta: "Có thể để cha ôm con một cái được không?"
"Không cần." Ta xoay người bỏ chạy.
Chuyện kiếp trước, kiếp này mới hối hận, đã không còn kịp nữa rồi.
Trong hành lang dài hun hút, những hình ảnh trong ký ức thật ngột ngạt và đau buồn.
Ta chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi ta đứng trong ánh sáng, cho dù thời tiết rất lạnh, nhưng ta lại không còn sợ hãi nữa.
Không quá hai ngày sau thì truyền đến tin tức cha qua đời, sau khi ta đi gặp hắn vào ngày hôm đó, hắn liền từ chối uống thuốc, cuối cùng mắc bệnh nặng mà c.hết.
Lúc thi th3 của hắn được đưa về Đông Ngô, mẹ đứng trên hành lang nghe gió.
Gió thổi qua chuông đồng ở góc hành lang vang lên leng keng, mọi chuyện đã qua đều tan biến trong gió.