Nhân Vật Phản Diện Chỉ Muốn Yêu Đương - Phần 5 - HOÀN
Cập nhật lúc: 2024-10-03 23:52:24
Lượt xem: 414
21.
Trước mắt tôi tối sầm.
Không phải bệnh não yêu đương giai đoạn cuối của hắn lại tái phát đấy chứ.
Tôi nghĩ hắn nhận nhầm tôi là Thẩm Dao, vì thế nhéo cằm hắn đang chuẩn bị lại cho hắn hai phát vỗ về vật lý.
Ai ngờ hắn nói tiếp: “Em thích tôi có sự nghiệp, tôi liền nỗ lực phát triển công ty làm to làm lớn. Em thích tiền, tôi liền nỗ lực kiếm tiền cho em, vì sao em vẫn không thích tôi chứ, Giang Lai?”
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, nói xong câu cuối cùng liền hôn mê bất tỉnh.
Tôi đứng lặng người bên mép giường thật lâu.
Lúc này tôi trầm mặc ù tai nhức óc.
Tôi không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Chẳng lẽ cái bệnh não yêu đương này là bug không thể chữa khỏi?
Không si mê nữ chủ thì phải si mê người khác nữa ư?
Tôi suy nghĩ cẩn thận.
Tên Cố Đình An này, có tiền có nhan sắc có thân hình, lại còn là tên cả ngày chỉ nghĩ đến yêu đương.
Hình như có bạn trai như vậy cũng không tồi.
Từ từ! Khoan! Dừng lại!!!
Lý tưởng của tôi chính là muốn kiếm tiền, đàn ông chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ đếm tiền của tôi thôi.
Tôi nhanh chóng xóa sổ ý nghĩ đáng sợ kia ra khỏi đầu.
Lập tức trốn về phòng mình.
22
Ngày hôm sau, trông Cố Đình An vẫn không có gì khác thường.
Chỉ là ánh mắt càng lúc càng dịu dàng nhìn tôi.
Tôi xấu hổ không dám đối mặt với hắn.
Nội tâm điên cuồng hét lên: Ai tới cứu tôi vớiiiii……
Trải qua sự nỗ lực không ngừng của Cố Đình An, thái độ của đối tác cuối cùng cũng chấp nhận, đồng ý ký hợp đồng một lần nữa.
Cả công ty liền hoan hô vui mừng.
Biết lúc nhận được tin tốt lành này, tôi cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Còn tiếp tục sớm chiều ở chung cùng Cố Đình An như này nữa, tôi sẽ không chịu được mất.
Ánh mắt hắn càng ngày càng lộ liễu, hành vi cũng càng ngày càng to gan.
Hắn hỏi han ân cần, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm tôi, tựa như hắn mới là trợ lý còn tôi là sếp sòng ấy.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra không phải tôi chán ghét simp lỏd vì đối tượng được simp không phải tôi.
Sau khi ký xong hợp đồng, tôi quyết đoán nộp đơn từ chức.
“Tôi không đồng ý.”
Nguyệt
Cố Đình An giống con sư tử bị nhốt trong lồng, hắn bất an đi tới đi lui vây quanh tôi.
“Công ty hiện tại phát triển còn chưa đủ tốt sao? Vì sao em lại muốn rời đi?”
Tôi không d.a.o động chút nào liền nói cho hắn lý do mà tôi đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
“Tôi cũng muốn tự gây dựng sự nghiệp làm bà chủ, đây là lý tưởng cao thượng của mỗi nhân viên làm công đấy.”
Mấy trước ngày, 1000 vạn cuối cùng mà bà Cố hứa đã chuyển tới tay tôi.
Hiện tại tôi có hơn 3000 vạn. Số tiền này trước mắt hoàn toàn đủ để tôi bắt đầu khởi nghiệp.
Hình như Cố Đình An đã hiểu, hắn buồn bã nói:
“Tôi biết em gạt tôi, có phải là vì tình cảm của tôi làm em cảm thấy nặng nề không.”
Hắn đau lòng thủ thỉ. Tôi cũng không đành lòng.
Tôi muốn an ủi hắn một chút, vì thế nói:
“Anh đừng nói hẳn như vậy, tự hiểu trong lòng là được rồi.”
23
Cuối cùng Cố Đình An vẫn đồng ý để tôi từ chức.
Ngày tôi rời khỏi công ty, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
“Chúng ta về sau vẫn là bạn bè chứ?”
Tôi dùng sức giật lại nhưng không buông tay được, đành bất đắc dĩ trả lời:
“Tất nhiên rồi.”
“Tôi có thể gọi điện cho em không?”
“Có thể.”
“Tôi có thể đến thăm em không?”
“Có thể luôn.”
24.
Cố Đình An tự mình chỉ đạo, giới thiệu khách hàng cho tôi, đưa tôi tham gia các buổi tiệc rượu tìm kiếm nhà đầu tư, còn giúp tôi tuyển dụng hệ thống nhân viên giỏi giang chuyên nghiệp nữa.
Tôi nghĩ muốn từ chối, nhưng tôi không từ chối nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-chi-muon-yeu-duong/phan-5-hoan.html.]
Bởi vì tiền kiếm được thật sự quá nhiều.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, công ty tôi đã phát triển lớn mạnh.
Tôi cũng bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm.
Mỗi ngày Cố Đình An đều xách một hộp cơm tự làm đến công ty tôi.
Lúc công ty chọn địa điểm làm trụ sở chính, Cố Đình An giúp tôi đàm phán thuê toà nhà đối diện công ty hắn, chỉ cách một con phố.
Tôi ngồi ở văn phòng vừa ngẩng đầu là có thể thấy hắn.
Ví dụ như bây giờ, tôi nhìn thấy văn phòng bên kia không có người, tôi liền biết hắn sắp đến rồi.
Quả nhiên chốc lát sau, thư ký đã xách hộp cơm lên văn phòng tôi nói:
“Giám đốc Giang, bạn trai chị tới đưa cơm trưa ạ.”
Bình thường hắn sẽ mặt dày mày dạn tới đây đòi chen chúc cùng tôi ăn cơm, hôm nay thế mà lại biết tự đi về.
Tôi hỏi thư ký: “Thế người đâu?”
“Anh ấy để lại đồ xong đã rời đi rồi ạ…” Thư thư ký do dự một chút rồi nói: “Hình như em nhìn thấy có một người phụ nữ nào đó đưa ảnh đi...”
25
Rất nhanh tôi liền biết người phụ nữ ấy là ai.
Bởi vì tôi vừa mới cơm nước xong, bà Cố liền tới đây.
Bà ấy dịu dàng nắm tay tôi “Đình An đã nói với bác rồi, các con yêu nhau, sao không kể cho bác chứ? Thảo nào bác giới thiệu bao nhiêu cô gái cho mà nó cũng không chịu.”
“Bác à, bọn con không phải đang yê……”
Đang nói được một nửa, tôi lại thấy mình không nói nên lời, mấy năm nay, hắn đưa tôi đi đây đi đó, đồng hành cùng tôi, đối xử tốt hết lòng với tôi, mỗi ngày còn đưa cơm cho tôi nữa.
Ngay cả dì lao công của công ty tôi cũng biết chàng trai họ Cố ở toà nhà đối diện là bạn trai của tôi.
Bà Cố mỉm cười.
Bà tháo chiếc vòng bích ngọc trên tay xuống cẩn thận đeo vào tay tôi.
“Đây là chiếc vòng gia truyền dành cho con dâu nhà bác, hiện tại bác giao nó cho con nhé.”
Tôi nhìn chiếc vòng tay mà kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Chờ đến khi bà Cố vui vẻ đi rồi, tôi mới chợt phản ứng lại đi tìm Cố Đình An.
26
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, Cố Đình An tủi thân kinh khủng.
“Là bà ấy tự phát hiện ra mà, tôi cũng không tránh được.”
“Vậy anh nói với bác ấy chúng ta là bạn bè là được mà.”
Cố Đình An ngã khuỵu ngồi lên ghế, cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Lòng tôi đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ: “Anh sao đấy?”
“Hoá ra em chỉ muốn chơi đùa với tôi, căn bản không muốn cho tôi danh phận, dù bị người khác phát hiện cũng không muốn thừa nhận nữa…”
“Mẹ tôi mỗi ngày đều bắt tôi đi xem mắt nên tôi mới nói mình có người trong lòng rồi. Chắc cũng vì vậy mà bà ấy theo dõi tôi.”
Tôi muốn nói gì đó an ủi hắn, kết quả vừa mở miệng lại là:
“Anh sẽ không lại đòi c.h.ế.t đòi sống đấy chứ?”
Cố Đình An đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hắn đỏ bừng, miệng mím lại run run.
“Em yên tâm, tôi sẽ không như vậy đâu.”
“Tôi sẽ về giải thích với bà ấy, không làm em phải khó xử đâu.”
Tôi không dám nhìn hắn, đành phải trả về một câu khô khan:
“Thế đành làm phiền anh vậy.”
Không nghe thấy Cố Đình An đáp lại, tôi nghi hoặc nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đang thẫn thờ nhìn chằm chằm cổ tay tôi.
Lúc này tôi mới phản ứng lại, nhanh chóng tháo cái vòng tay xuống.
Ai ngờ vòng này trông thì rộng mà tháo xuống lại cực kỳ khó.
Tôi thử kéo vài lần cũng không tháo ra được.
Kéo đến tận khi tay tôi bị cọ đến đỏ bừng một mảng, Cố Đình An nắm lấy tay tôi: “Đừng cố nữa.”
Hắn đau lòng nâng cổ tay tôi thổi thổi: “Để tôi mua trả cái khác giống vậy cho bà ấy cũng được.”
Cố Đình An cẩn thận xoa bóp chỗ bị đỏ lên trên tay tôi, trong giọng nói cũng mang chút nghẹn ngào.
“Mình không chia tay được không em?”
Đến thời khắc này, sự áy náy trong lòng tôi cũng lên đến đỉnh điểm.
Tôi bước đến gần, nâng cằm hắn lên
“Em nói muốn chia tay khi nào?”
Cố Đình An ngơ ngác: “Thế cái vòng tay này……”
Tôi giơ tay trước ánh mặt trời nhìn ngắm: “Nhìn đẹp mà, cứ để vậy cũng được.”
Cố Đình An mừng rỡ đến luống cuống tay chân, hắn nhấc bổng tôi lên xoay mấy vòng, sau đó đặt tôi lên mặt bàn.
Hắn cúi đầu đối mặt với tôi, trong mắt lấp lánh như chứa sao trời.
“Cảm ơn em đã đồng ý chấp nhận anh.”
- END -