Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-04-13 22:58:59
Lượt xem: 3,170
1
Ta khiếp sợ.
Nhỏ giọng hỏi vị diêm vương sống g.i.ế.c người không chớp mắt này: “Ngài… Ngài cũng là người trọng sinh?”
Lưỡi đao của thất hoàng tử Triệu Bách Khanh đặt ngay giữa ấn đường ta: “Ngu xuẩn, trẫm con mẹ nó đã trọng sinh cùng ngươi 33 lần rồi!”
Xung quanh mơ hồ, ta nhìn thái tử trong lòng ngực, nhìn t.h.i t.h.ể của hoàng đế và bọn thái giám và cung nữ ở xung quanh.
“Vậy bọn họ……”
Triệu Bách Khanh lập tức hiểu ra ta muốn hỏi cái gì, thô bạo ngắt lời ta: “Bọn họ không phải, chỉ có ngươi và trẫm trọng sinh hết lần này tới lần khác.”
“Trọng sinh? Trọng sinh cái gì?” Thái tử gian nan chống cánh tay ngồi dậy.
Triệu Bách Khanh lập tức dùng chuôi kiếm gõ hắn ngất đi.
Ta không dám thở mạnh, chỉ nghe Triệu Bách Khanh lạnh lùng nói với ta: “Mắt ông trời bị mù, cột mệnh của ngươi và trẫm lại với nhau, chỉ có mục tiêu của ngươi và trẫm đồng thời hoàn thành mới có thể tiếp tục, nếu không phải đều phải trọng sinh bắt đầu lại năm 20 tuổi.”
Ta mơ hồ đã đoán được, mục tiêu của hắn là đăng cơ, còn mục tiêu của ta là ta và thái tử yêu nhau.
Hắn thông minh vô tình, đời thứ nhất là có thể hoàn thành mục tiêu.
Còn ta quá là vụng về, thử tận 33 lần cũng không có được tâm của thái tử.
“Xin…… Xin lỗi.” Ta gãi đầu.
“Xin lỗi dùng được cái rắm gì?” Triệu Bách Khanh cau mày lại: “Một đời này trẫm sẽ không g.i.ế.c hắn, trẫm sẽ ban hôn cho hai người các ngươi, ngươi nhất định phải làm hắn yêu ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, thái tử đột nhiên mở mắt ra, dùng chủy thủ c.ắ.t c.ổ tay mình, còn cắt luôn cổ tay của ta.
“Cô không yêu nàng ta, cô thà c.h.ế.t chứ không khuất phục!” Hắn ta hiên ngang lẫm liệt, kéo ta chịu c.h.ế.t cùng.
Mất m.á.u rất nhanh làm đầu óc ta trở nên mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng gọi của Triệu Bách Khanh.
“Lần trọng sinh tiếp theo lập tức tới tìm trẫm! Trẫm dạy ngươi theo đuổi nam nhân, nhớ lấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/chuong-01.html.]
Ta lại trọng sinh vào năm hai mươi tuổi.
Cha mẹ khỏe mạnh, a tỷ cũng còn sống.
Đây là ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời ta.
Tháng trước ta mới vừa được chọn làm thư đồng của công chúa.
Tuy rằng ta đã lớn tuổi, đầu óc lại ngu ngốc, nhưng ta am hiểu điều chế mực.
Mực Tùng Yên, mực Du Yên ta đều biết tất.
Màu mực đậm và tươi đẹp, chạm vào giấy đen tuyền không bị nhòe, tỏa ra hương thơm dài lâu, quanh quẩn đầu ngón tay, ba ngày không biến mất.
Uẩn Phương công chúa rất thích hương thơm này, cố ý để ta làm thư đồng ngày ngày chế mực cho nàng.
Ta cảm thấy khá tốt, dù sao bởi vì ta ngốc nên không gả được, lần này ta có cớ để không đi làm mai rồi.
“Ê, Ngốc Ngốc, nghĩ gì vậy?” Uẩn Phương công chúa dùng cán bút chọc khuôn mặt của ta.
Ta chậm rãi ngẩng đầu: “Hồi công chúa điện hạ, ta không phải tên là Ngốc Ngốc, ta tên là Tiểu Viên.”
Nàng cong môi cười: “Được rồi Ngốc Ngốc, hôm nay còn cần ngươi phải giúp ta…… Giao cho hắn.”
Ta nhét bức thư tình vào trong tay áo.
Giống như 33 kiếp trước, nàng thích nhị công tử Phó Ương nhà lễ bộ tả thị lang.
Đó là một thiếu niên rất đẹp.
Đáng tiếc, hắn ta lại là thư đồng của Triệu Bách Khanh.
Ta vô cùng sợ bọn họ.
“Cái này…… Người cầm đi.” Ta run rẩy đưa thư cho Phó Ương, sau đó quay đầu chạy đi.
Phó Ương túm chặt cổ áo ta: “Thất điện hạ muốn gặp ngươi.”
Nên tới thì cũng phải tới.