Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-04-13 22:59:48
Lượt xem: 1,679
Hắn đưa ta tới cung Thanh Yến nơi ở của Triệu Bách Khanh.
Trong phòng tối nửa sáng nửa tối, Triệu Bách Khanh đang ung dung thong thả sắp xếp quân cờ, nghe nói ta đến, hắn nâng mí mắt lên nhàn nhạt liếc ta một cái.
“Ta bảo ngươi sau khi trọng sinh thì lập tức tới tìm ta, sao ngươi không tới?”
“Ta……” Ta vắt hết đầu óc muốn tìm cái cớ: “Ta nghĩ điện hạ có thể tìm người trọng sinh khác, ta quá ngu ngốc, căn bản không theo đuổi được thái tử.”
Một đời này, ta đã quyết định từ bỏ.
Rầm một tiếng, Triệu Bách Khanh ném bàn cờ, quân cờ đen trắng rơi đầy trên mặt đất.
Hắn bóp chặt cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác: “Vì sao không nghe lời? Còn để ta phải nói bao nhiêu lần? Một đời này ngươi nhất định phải làm Triệu Quân Nghiêu yêu ngươi!”
Triệu Quân Nghiêu chính là thái tử, người trong lòng của ta.
Ta bị dọa đến ngây dại, giống đầu ngỗng ngơ vậy, không dám làm một cử động nhỏ.
Triệu Bách Khanh càng thêm tức giận: “Nhìn cái bộ dạng ngu xuẩn này của ngươi, ngươi cho rằng nếu được chọn thì ta sẽ chọn trúng ngươi sao? 33 kiếp trước, ta đã thử qua tất cả mọi người, chỉ có ngươi là người trọng sinh, ta cầm bát tự của ngươi tìm quốc sư tính lại, ông ta nói……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/chuong-02.html.]
“Nói…… Nói cái gì?” Ta nhỏ giọng hỏi.
Hình như Triệu Bách Khanh nghĩ tới chuyện gì cực kỳ chán ghét, phất tay áo đứng dậy, đưa lưng về phía ta: “Thiên cơ không thể tiết lộ, tóm lại mệnh của ngươi và ta đã cột vào với nhau, cần phải cùng tiến cùng lùi.”
Ta nhịn không được muốn khóc, vì sao lại xui xẻo như vậy? Phải buộc chung vào vị Diêm vương gia này.
Triệu Bách Khanh khủng bố mắng ta một trận, uy h.i.ế.p nói ta nếu không nghe lời, sẽ khai đao với cha mẹ và tỷ tỷ của ta.
“...... Bọn họ phải chịu đựng ho lao, vốn là sẽ c.h.ế.t sớm, ngươi không muốn bọn họ bởi vì một nữ nhi ngốc như ngươi mà sống ít mấy năm đúng chứ.”
Triệu Bách Khanh thấy ta ngoan ngoãn, thảnh thơi ngồi vào ghế nằm lắc lư vài cái, ngón tay hướng trên mặt đất ngoắc ngoắc: “Nhặt quân cờ lên.”
Ta ngồi xổm xuống, nhặt từng quân cờ trắng đen lên, từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống mặt đất.
Thật ra trong tiềm thức, ta cũng không hy vọng thật sự có thể theo đuổi được thái tử, mỗi đời đều như vậy.
Ngay cả một người ngu ngốc như ta cũng đã tìm ra quy luật.
Chỉ cần bị thái tử từ chối, ta sẽ trọng sinh lại lần nữa, sẽ được nhìn thấy cha nương và tỷ tỷ của ta lần nữa.
Ta muốn vĩnh viễn đắm chìm trong thời gian bên cạnh bọn họ.