Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-04-13 23:08:31
Lượt xem: 3,764
Hắn bắt đầu đưa ta đi lựa y phục, châu báu.
Trong cửa hàng tơ lụa, tiểu nhị đem mấy trăm loại màu sắc ra, đặt từng cái từng cái lên người ta so sánh.
Triệu Bách Khanh ngồi phía sau bức rèm che quyết định: “Lấy cái này, cái này không cần…… Đỏ đào quá tục, đỏ tím quá già, có màu tím nhạt hơn chút không? Kiểu giống như màu hoa tử đinh hương ấy……”
Hắn cực kỳ thông minh, cũng rất bảo thủ, không yên tâm về tay nghề thiết kế, tự mình học tập thiết kế y phục, thiết kế một bộ y phục mới cho ta.
Ta giống như búp bê Tây Dương, hắn trang trí ta không biết mệt, còn hiểu biết đặc điểm của ta hơn cả ta.
“Cổ ngươi dài, eo nhỏ, khi may áo hẳn là nên phô ra hai chỗ ưu điểm này, vòng eo nhất định phải làm cho bó sát, cổ áo thì thiết kế đa dạng nhiều chút……”
Ta khóc không ra nước mắt, khi hắn thiết kế y phục cho ta, buộc ta phải ở bên cạnh hắn tiếp tục luyện đàn.
Khúc đàn sai, hắn lập tức quay đầu lại trừng mắt ta.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của hắn, cuối cùng ta cũng học xong mấy khúc đàn, cũng học xong điệu múa Hồ Toàn Vũ.
Hôm nay đi điều chế mực cho thái tử, Triệu Bách Khanh dặn dò ta phải mặc cái gì, đàn cái gì, nên nói cái gì.
Hắn cố gắng đạt tới hoàn mỹ, ép ta tập diễn lại một lần nữa.
Đối mặt với sự dặn dò của hắn, ta chỉ biết trả lời ừm ừm ờ ờ, âm thầm ra quyết định phải làm ngược hết tất cả.
Ta muốn tiếp tục như thường, tiếp tục mờ nhạt, để thái tử không có hứng thú với ta.
Bởi vì ta muốn vĩnh viễn sống trong luân hồi, ta lưu luyến những ngày tháng có cha nương và a tỷ bên cạnh.
Nhưng Triệu Bách Khanh phá vỡ suy nghĩ của ta, trên đường tiến cung, hắn bắt ta lên xe ngựa.
“Ngươi mặc cái thứ gì vậy? Xám xịt xấu muốn chết, ta không phải bảo ngươi mặc cái váy dài bằng gấm màu xanh biếc kia rồi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/chuong-08.html.]
Ta nơm nớp lo sợ, không biết nên nói dối thế nào.
“Nói chuyện!” Trán Triệu Bách Khanh nổi gân xanh: “Tại sao ngươi không nghe lời? Sao ngươi thế nào cũng phải nhốt ta vào thời không? Ngươi làm ta vĩnh viễn cũng không có được một ngày sau khi đăng cơ, rất nhiều tham vọng của ta đều không thể thực hiện……”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhưng mà, tại sao…… Tại sao ta phải chiều theo ý của điện hạ ngài? Ngài có dã tâm rất lớn, ngài muốn có được thiên hạ, ta chỉ muốn yên ổn, ta muốn bên cạnh người nhà của ta, ta không cảm thấy nguyện vọng của ta thấp kém hơn ngài, một đời này, ta vẫn muốn dựa theo ý muốn của mình mà sống hết một đời.”
Triệu Bách Khanh kề sát vào ta, ánh mắt như sắc lạnh, gằn lên từng chữ nói: “Bởi vì ta không yêu quyền lực, ta không yêu tiền, không yêu sắc, ta văn thao võ lược mọi thứ điều hoàn mỹ, ta có thể làm hoàng đế tốt hơn so với phụ hoàng và thái tử, bá tánh cần có ta!”
“Không, ngài quá tự đề cao bản thân……” Ta không tin.
“Ta tự đề cao bản thân? Ngươi có hiểu chính trị hay không? Ngươi có biết ngày ta đăng cơ hai kinh thành, mười ba tỉnh đang xảy ra chuyện gì không? Quân đội biên cảnh Thanh Châu xảy ra bạo loạn, miền trung Nhữ Nam hứng chịu lũ lụt, Tấn Thành chịu mất mùa……
Phụ hoàng hoa mắt ù tai, thái tử nhu nhược, bọn họ không biết nên giải quyết vấn đề như thế nào, ta biết! Ta đã tập qua mấy ngàn lần rồi! Chỉ chờ đến ngày đăng cơ, dùng người có tài thi hành chính sách của ta.
“Chính là bởi vì ngươi, ta vĩnh viễn cũng không có được một ngày như thế, tất cả bá tánh chỉ có thể dừng lại ở lúc nước sôi lửa bỏng!”
Ta cảm thấy kinh ngạc, lời hắn nói chạm đến mức độ mà ta chưa từng nghĩ tới.
Bá tánh.
Chẳng lẽ ta thật sự ích kỷ, ích kỷ đến mức làm ảnh hưởng đến người vô tội?
Bình tình mà xem xét lại, Triệu Bách Khanh nhìn qua xác thật là thích hợp làm hoàng đế hơn thái tử.
Hắn cần cù thông minh, học cái gì cũng nhanh, hơn nữa còn tàn nhẫn vô tình, sẽ không bị trói buộc trong tình yêu.
Thái tử trời sinh là kẻ si tình, có thể vì tình yêu mà mặc kệ tất cả.
Bởi vì sự ích kỷ của ta mà Triệu Bách Khanh bị nhốt trong vòng luân hồi, điều này có phải rất bất lợi đối với hàng vạn bá tánh?