Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-04-13 23:12:23
Lượt xem: 2,649
“Ta không yêu sắc đẹp, bất kể loại nữ nhân nào cũng không thể trói buộc ta, ngươi cũng không được.”
“Ừm.”
“Ta coi ngươi như một quân cờ, ta vẫn luôn lợi dụng ngươi.”
“Ừm.”
“Ngươi rất ngốc, ngươi không xứng với ta.”
“Ừm.”
Triệu Bách Khanh nổi điên, bóp chặt cổ ta: “Không cho ngươi luôn [ừm] như vậy, nghe có nghe ta nói không? Ta không yêu ngươi, không yêu chút nào!”
Ta rưng rưng chăm chú nhìn hắn: “Được.”
Lúc thốt ra lời đó, ta đã hiểu rõ lòng mình.
Ta hiểu rõ, lòng ta thật sự đã thay đổi.
Ta không yêu thái tử như trong tưởng tượng.
Nhưng ta cũng không yêu Triệu Bách Khanh như vậy.
Nửa thật nửa giả, vừa thật vừa ảo, hơn một nữa là muốn giữ chân hắn.
Giờ phút này Triệu Bách Khanh thật sự đã chìm vào lời nói dối của ta, trong mắt hắn có những cảm xúc phức tạp, nhiều lần nhắc lại hắn không yêu ta.
“Được, ta tin, ta thật sự tin.” Mặt ta đầy nước mắt, nhưng vẫn túm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, không cho hắn đi.
Pháo hoa đã dừng, bốn phía rơi vào đêm tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/chuong-14.html.]
Như một trận chiến tranh kéo dài, đều có một lúc đình chiến.
Triệu Bách Khanh chậm rãi rũ xuống cổ ta, dùng trán chạm vào trán ta, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi ta.
Nước mắt của ta hòa vào mồ hôi của hắn.
“Ta dạy ngươi rất nhiều, trang điểm, kiểu tóc, y phục, tài nghệ, cử chỉ…… Nhưng ta còn chưa dạy cho ngươi, hôn môi như thế nào.”
Ta ngơ ngác, cảm nhận được môi của hắn nhẹ nhàng dán sát vào môi của ta, có chút ướt át, có chút tê dại, giống con hạc bị thương mổ hoa, cánh hoa điêu tàn trên mặt nước, tạo nên vòng tròn gợn sóng tuần hoàn.
Một phút phóng đãng này là lầm lỡ đãng bất cẩn nhất trong đời hắn.
Rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, đột nhiên đẩy ta ra: “Ta không yêu ngươi.”
Trên môi ta còn lưu lại độ ấm của hắn.
“Ta cũng đã từng nói với ngươi, ta lấy bát tự của ngươi đi tìm quốc sư, hắn nói mệnh của ta và ngươi trói buộc với nhau.”
“Đúng vậy, ta nhớ rõ.”
“Thật ra không chỉ có ngươi và ta, còn có Triệu Quân Nghiêu.” Triệu Bách Khanh kéo tay ta, vẽ vào lòng bàn tay ta, hắn thông minh hơn người, dăm ba câu giải ra vướng mắc trong đó.
“Sao bổn mệnh của Triệu Quân Nghiêu nằm ở sao cang, sắp sửa dập tắt, ngươi là sao hộ mệnh của hắn, ta là sao mão sắp thay thế hắn, hắn ngã xuống, ta dâng lên, nhưng mà đột nhiên có một sao băng va chạm hắn, khiến cho hắn ngã vào quỹ đạo của ta.
Hắn, ngươi, ta, ba ngôi sao của chúng ta di chuyển cực kỳ phức tạp, lặp đi lặp lại mà quay vòng, ứng với trong hiện thực mà không ngừng trọng sinh. Chỉ có chờ ngươi chủ động hòa vào quỹ đạo, tiếp tục làm sao hộ mệnh của hắn, quỹ đạo của ta mới khôi phục lại bình thường.”
Cho nên một đời này, ta và Triệu Quân Nghiêu nhất định phải ở bên nhau, chúng ta mới có thể thoát khỏi vận mệnh trọng sinh.
Triệu Bách Khanh nói: “Sao mão là ngôi sao sáng nhất vào mười mấy năm tới, mệnh của ta là đế vương nhân gian, sinh ra đã là người đứng đầu thiên hạ, nếu ta không thể trở lại trên quỹ đạo, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn.”
Hắn nâng kiếm lần nữa, ánh sáng sắc lạnh chuyển động trên thân kiếm, thanh kiếm chỉ thẳng nơi thanh lâu: “Người cản trở ta đăng cơ, đều phải chết.”
Hắn vẫn muốn đi g.i.ế.c Mục Đình Đình.