Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-04-13 23:14:12
Lượt xem: 2,043
Ba năm sau, Triệu Bách Khanh soán ngôi đăng cơ.
Đời này hắn không có huyết tẩy cung đình.
Hoàng đế bị cầm tù, Triệu Quân Nghiêu bị trói buộc, còn ta và nhi tử của ta, cũng không chết.
“Hắn lớn lên rất giống ngươi.” Triệu Bách Khanh đánh giá.
Thị nữ và thái giám trong Đông Cung đang nơm nớp lo sợ quỳ trên đất, Triệu Bách Khanh đi tới đâu đều có vô số người hô to cung nghênh tân đế.
Ta rất bình tĩnh, ôm nhi tử của ta và Triệu Quân Nghiêu hướng hắn hành lễ: “Bệ hạ, hắn tên Triệu Tiểu Trừng.”
“Tiểu Trừng?” Ánh mắt của Triệu Bách Khanh phút chốc trở nên xa xôi: “Tên hay.”
Ta cúi đầu cung kính nói: “Tên xấu dễ nuôi, nhi tử ta thô lỗ và ngu ngốc, xin bệ hạ khai ân.”
Dứt lời, ta lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Triệu Bách Khanh mặc một thân long bào màu vàng, uyên đình nhạc trì, thể hiện uy nghiêm của bậc đế vương.
* Uyên đình nhạc trì: Nghĩa là tính cách con người sâu như vực thẳm, cao như núi.
Hắn quay đầu đi tránh ánh mắt của ta, nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngọn núi Vạn Tuế xanh tươi.
“Các ngươi đến chùa miếu sống đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không được tiến cung.”
“Vâng.” Ta quỳ xuống đất nhận lệnh.
Yêu hận tình thù đều đã tiêu trừ, thuận theo mới là điều đời này ta nên làm.
Không phải không muốn phản kháng, là do ta đấu không lại số mệnh.
Vậy thì hãy cố gắng sống tốt trong phạm vi khả năng cho phép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/chuong-16.html.]
Ta mang theo Tiểu Trừng ở trên núi mười năm.
Trong lúc này, Triệu Quân Nghiêu bệnh chết.
Trời sinh hắn là sao cang sắp dập tắt, không sống lâu được.
Triệu Bách Khanh cho phép hạ táng hắn ở hoàng lăng.
Ta còn lập cho hắn một cái mộ nhỏ chôn di vật ở núi Nam, mỗi buổi sáng sớm sẽ đến thăm hắn.
Trong núi như Thái Cổ, một ngày dài như một năm.
Ngày nắng ta trồng rau, ngày mưa ta thả câu, trời âm u ta điều chế mực, trước cửa bóng liễu thuyền lan, gió mát xao động, nhàn rỗi thả câu.
Trong chùa yên tĩnh và thanh bình, có mây mọc trên đá, cây cổ thụ trên núi, nước có thể xoa dịu cảm xúc, hoa có thể làm tan đi nỗi buồn.
Phiền não duy nhất là trong cung đưa tới một cái rương thi thơ Kinh Luân.
Tứ Thư Ngũ Kinh, binh thư, trên thư chứa đầy lời phê, tất cả đều là chữ viết của Triệu Bách Khanh.
Thị vệ đưa sách tới quỳ xuống đất nói: “Phụng khẩu dụ của bệ hạ, Hà phu nhân ở trong núi cũng cần chăm chỉ đọc sách……”
Ta khiếp sợ.
Triệu Bách Khanh thật sự là dạy ta dạy tới nghiện rồi.
Trời sinh ta đầu óc không được thông minh, nhưng dưới sự dạy dỗ của Triệu Bách Khanh, sớm nhớ tối đọc, nhớ lại đúng giờ, thế nhưng ta cũng dần dần đọc hết mấy tác phẩm vĩ đại này.
Tiểu Trừng ngày ngày lớn lên, học vấn của ta cũng ngày càng uyên bác.
Thật may mắn, hắn không có thừa hưởng cái đầu óc ngu ngốc của ta.
Hắn rất thông minh, học nhiều biết rộng, mười lăm tuổi có thể ngồi xuống luận đạo cùng ta.