Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Ngoại truyện 1.4

Cập nhật lúc: 2024-04-16 20:25:45
Lượt xem: 1,173

3

Ta ghét kẻ ngu ngốc.

Sự ngu ngốc của Hà Tiểu Viên là điều ta chưa từng thấy.

Ta phải dành rất nhiều thời gian cho nàng.

Nàng nói không dám ở trong cung quá lâu, sợ người nhà lo lắng. Vừa nói nước mắt vừa chực trào ra, từng giọt rơi trên dây đàn, tiếng đàn run rẩy hòa vào tiếng lá thông reo ngoài cửa sổ.

Ta bất lực, chỉ đành sau khi nàng về nhà, lén đến đầu ngõ nhà nàng. Đàn mười lần bản nhạc mới luyện gần đây.

Nàng chắc chắn có thể nghe thấy, ta phải đảm bảo nàng đã thuộc lòng giai điệu.

Người đi đường cười híp mắt nói: "Phượng cầu hoàng? Hehe, chàng trai tốt, chúc ngươi chiếm được trái tim mỹ nhân!"

Ta vốn đã bực bội, nghe tên đó nói linh tinh liền quát: "Cút!"

Tên đó lẩm bẩm bỏ đi, gần đó lại có một thư sinh lắc đầu bắt đầu ngâm thơ: "Bao lần dưới hoa thổi sáo, ngân hà tường đỏ vọng xa vời. Sao đêm nay đâu phải đêm qua, vì ai sương gió đứng suốt đêm.”

Vì ai mà đứng suốt đêm?

Trong lòng ta nổi giận vô cớ, nhặt viên đá vụn lên định đập vỡ đầu tên thư sinh, vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt đen láy của Hà Tiểu Viên.

Nàng trèo trên tường viện, trong lòng ôm chú mèo con lông hổ, ngây ngốc nhìn ta: "Ngài lạnh không?"

Ta lập tức hạ hỏa.

Vì ta sợ nàng khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/ngoai-truyen-1-4.html.]

Mỗi lần ta nổi giận, nàng lại khóc ròng ròng, như cái đồng hồ nước hỏng, khiến người ta bực bội.

Vì vậy, ta ngậm miệng, dưới màn đêm mùa hạ xanh thẫm, ta nhẹ nhàng gảy đàn.

Trăng tròn treo cao trên bầu trời, ánh sáng trong trẻo bao phủ khắp Cửu Châu.

Hà Tiểu Viên ôm mèo, lặng lẽ nghe ta gảy hết chín lần còn lại.

Ngày hôm sau, nàng thế mà thần kỳ có thể đàn trọn vẹn một khúc nhạc. Không sai một nốt nào.

Đây chính là điều đáng ghét nhất của nàng.

Ta luôn cho rằng nàng ngu ngốc không thể cứu vãn, hận không thể g.i.ế.c nàng để trừ hậu họa.

Nhưng nàng luôn đột nhiên thông minh vào lúc ta tuyệt vọng nhất.

Rồi khi ta vừa nhen nhóm một tia hy vọng, nàng lại lập tức trở về nguyên hình. Biến thành kẻ ngu ngốc dù dạy thế nào cũng không biết.

Cảm xúc của ta bị nàng chi phối. Lúc thì tức giận, thường thì bất lực, thỉnh thoảng lại vui mừng. Cứ thế lặp đi lặp lại, hoàn toàn bị nàng nắm giữ.

Đến khi ta nhận ra điều này thì đã muộn.

Nước mắt nàng rơi trên áo ta, như thiêu một lỗ thủng, khiến da thịt ta trong khoảnh khắc run lên bần bật.

"Còn phải luyện bao lâu nữa, thất điện hạ?" Giọng nàng khàn khàn, hơi có chút âm mũi: "Cổ chân của ta đau muốn chết, còn chua xót hơn cả quả cam chưa chín. Thực sự rất đau…"

 

 

Loading...