Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Ngoại truyện 1.5
Cập nhật lúc: 2024-04-16 20:26:01
Lượt xem: 976
Ta chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của nàng. Những sợi tơ nhỏ li ti, dưới ánh nến tỏa ra cảm giác mềm mại như quả đào.
Như quá mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ta.
Khoảnh khắc đó, tiếng nhạc xung quanh im bặt, ta nghe thấy tiếng tuyết tan.
Ta lập tức đẩy nàng ra: "Ngươi đi đi."
Nàng lảo đảo vài bước, váy múa tung ra thành đường cong mềm mại, thấp thoáng để lộ mắt cá chân trắng nõn thon thả.
Đó là chiếc váy múa ta thiết kế cho nàng.
Ta thuộc lòng từng số đo trên cơ thể nàng. Dùng mắt làm thước, may đo riêng cho nàng.
Mỗi lần vẽ mẫu, ta lại nghĩ đến nàng, cơ thể nàng, khuôn mặt nàng, giọng nói chậm rãi của nàng, ánh mắt rụt rè của nàng, giọt lệ long lanh của nàng, chiếc cằm nhỏ hơi nhọn …
Có phải vì ta nghĩ về nàng quá nhiều không?
Không, không thể, làm sao thợ săn lại yêu con mồi của mình được?
Nàng chỉ là một trong những công cụ để ta đạt được mục tiêu.
Nhưng tại sao? Khi thấy Triệu Quân Nghiêu yêu nàng. Ta lại bị đốt cháy bởi sự ghen tuông đến mức đứng ngồi không yên?
Rõ ràng mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo theo kế hoạch của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/ngoai-truyen-1-5.html.]
Ta gần như muốn tự khen mình. Ta không chỉ giỏi tranh giành quyền lực mà còn nuôi dưỡng thành công mỹ nhân hoàn mỹ đệ nhất kinh thành.
Thái tử đã rất yêu nàng.
Từ nay về sau, ta có thể thoát khỏi con ngốc này, không còn phải loay hoay với đàn cầm, khiêu vũ, thiết kế trang phục…
Thế mà nàng lại ngẩng đầu nhìn ta với ánh mắt chân thành. Nói rằng nếu không có ta, nàng sẽ không thắt được đai lưng, kẻ không được lông mày đẹp, càng không thể múa giỏi.
Khoảnh khắc đó, trái tim ta như bị một bàn tay nhỏ bé cào cấu đến rướm máu.
Ta muốn bất chấp tất cả nắm tay nàng rời khỏi cung yến, không cho nàng đi gặp Triệu Quân Nghiêu.
Ta muốn bóp cằm nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau khi trang điểm của nàng lên, để đôi môi đỏ mọng của nàng phồng lên như trái anh đào chín mọng muốn được hôn.
Ta muốn đè nàng xuống, xé toạc chiếc váy mà chính tay ta thiết kế.
Vô số đêm khuya, ta một mình vẽ mẫu váy, đầu bút lượn quanh từng chiếc khuy bích ngọc, khuy như ý, khuy pha lê. Suy nghĩ hàng nghìn lần cách tháo ra nhẹ nhàng, chậm rãi vuốt ve y phục, nhịp điệu vuốt ve khi cởi quần áo, cứ như một bài thơ quyến luyến…
Ta phải thừa nhận rằng ta có ham muốn đối với nàng.
Không, không thể nào, ta phải lập tức buông nàng ra và quay đầu bỏ đi.
Ta muốn có giang sơn xã tắc.
Ta chỉ yêu giang sơn xã tắc!