Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Ngoại truyện 2.7
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:31:33
Lượt xem: 1,176
9
Lần triển lãm đặc biệt này của bảo tàng trưng bày các bộ sưu tập riêng. Chỉ dành cho những du khách có thể nhận được vé nội bộ.
Bộ sưu tập nổi bật nhất là đồ bồi táng của một vị thái hậu thời cổ đại.
Váy thạch lựu đỏ tay rộng trăm tiên. Váy lụa tím trang trí hoa văn bằng chỉ vàng. Áo choàng tứ hợp như ý, đai lưng gấm dệt bằng ngọc trai mịn…
"Đẹp quá." Hà Tiểu Diệp tiến lại gần tủ kính và ngắm nghía kỹ lưỡng.
Nơi đây cấm chụp ảnh, chúng tôi chỉ có thể dùng mắt để ghi lại từng khoảnh khắc ấn tượng.
Cô ấy nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tại sao? Em cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ."
Tôi cũng có cảm giác tương tự.
Giọng nói của người thuyết minh nhẹ nhàng và vang vọng: "Thái hậu Văn Nhân đã nuôi dưỡng ra vị hoàng đế nổi tiếng nhất triều đại nhà Triệu, đó là Chính Hoằng hoàng đế, Triệu Tiểu Trừng. Bà nhân hậu hiền lương, văn đức xuất chúng. Trong thời gian phụ tá giang sơn, bà luôn ung dung tự tại. Có công lao to lớn trong giai đoạn đầu xây dựng nên sự hưng thịnh của triều đại Chính Hoằng đế.
Những năm gần đây, công cuộc khai quật lăng mộ hoàng gia Triệu thị đã có phát hiện quan trọng. Bản thiết kế trang phục có thể tra cứu được của Thái hậu Văn Nhân lại được bảo tồn nguyên vẹn trong lăng mộ của hoàng đế Huyền Minh. Như chúng ta đã biết, hoàng đế Huyền Minh là chú ruột của hoàng đế Chính Hoằng…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/ngoai-truyen-2-7.html.]
Tim tôi như thắt lại.
Điều này có ý nghĩa là gì? Thái hậu Văn Nhân và hoàng đế Huyền Minh có quan hệ mờ ám? Ông là em chồng của bà, bà là chị dâu của ông.
“Họ…” Tôi hỏi Hà Tiểu Diệp: "Em có nghĩ rằng giữa họ có tình cảm nam nữ không?"
Gương mặt nghiêng của Hà Tiểu Diệp được ánh sáng xanh lam mờ ảo bao phủ, tỏa ra ánh sáng như ngọc bích.
Cô ngước mắt nhìn tôi, trong mắt như chứa đầy nước mắt. Ánh mắt này có cảm giác chấn động như xuyên thấu qua hàng nghìn năm bụi bặm của lịch sử: "Em không biết."
Tôi nhìn vào mắt cô ấy: "Anh cảm thấy có."
"Có thì sao chứ? Không thể có chuyện gì xảy ra giữa họ." Cô ấy quay đầu đi không nhìn tôi.
Tất cả dục vọng, chỉ là sự lóe lên cực kỳ hời hợt dưới hệ thống tình cảm có tổ chức khổng lồ mà thôi.
Chúng tôi im lặng xem hết triển lãm, im lặng ăn tối, im lặng đi dạo dọc bờ sông. Khi mu bàn tay tôi vô tình lướt qua cổ tôi cô ấy.
Cô ấy lập tức rụt tay lại, nắm lấy quai túi vải của mình.