Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Ngoại truyện 2.8
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:31:46
Lượt xem: 744
"Ruth Bader Ginsburg?" Tôi chỉ vào bức chân dung trên túi vải của cô ấy.
"Ừm, em đã nhận được món quà lưu niệm này khi tham gia diễn đàn pháp lý trước đây. Bà ấy là một trong những thần tượng của em."
Những người phụ nữ bên cạnh tôi luôn xách đủ loại túi hiệu như Hermès, LV, Chanel.
Với năng lực tài chính của gia đình Hà Tiểu Diệp, cô ấy chắc chắn cũng có thể mua được.
Nhưng cô ấy rất thích túi vải to.
Sau này chúng tôi gặp nhau, lần nào cô ấy cũng cầm theo đủ loại túi vải.
Túi do hội thảo phát,túi do lễ hội nghệ thuật phát, túi siêu thị tặng, túi mua trên mạng, hoặc do chính tay cô ấy vẽ, đủ màu sắc, giản dị mà đáng yêu.
Mỗi lần chúng tôi gặp nhau đều là do tôi cố tình sắp xếp.
Mong muốn của tôi đã thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí. Nó liên tục gào thét, muốn gặp cô ấy, muốn gặp cô ấy, muốn gặp cô ấy…
Tôi đích thân đến phòng thí nghiệm của trường đại học để trao đổi tiến độ nghiên cứu với một giáo sư trẻ tuổi xuất sắc. Tiện thể mời cô ấy đi ăn trưa ở căng tin.
Nghe nói có nữ học gia đến Bắc Kinh tổ chức hội thảo. Tôi sẽ nhờ người lấy vé giúp tôi và cô ấy, còn nói: Gần đây công ty đang hoàn thiện chế độ bảo vệ quyền lợi phụ nữ. Tôi muốn tìm hiểu thêm một số lý thuyết chuyên môn.
Cô ấy có vẻ thực sự tin rằng đây chỉ là việc thuận tiện mà tôi, với tư cách là em chồng, có thể làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/ngoai-truyen-2-8.html.]
Thực ra những bài giảng đó quá học thuật. Tôi chỉ có thể nghe hiểu một cách mơ hồ. Hà Tiểu Diệp ngồi bên cạnh tôi, đôi mắt sáng ngời, chăm chú lắng nghe.
Ai nói cô ấy ngốc? Rõ ràng cô ấy là người sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực của mình.
Kết thúc buổi hội thảo, chúng tôi đến Tiểu Tây Thiên xem phim. Xem một bộ phim của Antonioni có tên là "Nhật thực".
Hình ảnh đen trắng phản chiếu trên khuôn mặt cô ấy, như một lớp màn che tro bụi màu xám mờ ảo.
Cô ấy ngủ thiếp đi, hàng mi dài rung rinh theo hơi thở.
Chỉ khi đó, tôi mới có thể thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt cô ấy.
Đôi lông mày lá liễu của cô ấy rất đẹp. Màu đen nhạt, đuôi lông mày có một nốt ruồi nhỏ.
Là vẽ bằng chì kẻ mày sao? Tôi đưa tay ra, run rẩy, vuốt ve lên đó.
Không phải.
Là một nốt ruồi thật, hòa vào làn da thịt của cô ấy.
Lông mi cô ấy run rẩy liên tục, như thể sắp tỉnh dậy.
Tôi lập tức rụt tay lại, nắm chặt những ngón tay đã chạm vào làn da cô ấy vào lòng bàn tay.
Cảm giác còn sót lại trên đầu ngón tay thật khó tả.