Nhập Vai - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:20:51
Lượt xem: 2,285
Càng gần đến mùa thu, mưa lại càng nhiều.
Mực nước ở các sông tại Thông Châu và Thương Châu đang dâng lên quá cao.
Nếu có thêm vài trận mưa bão nữa, e rằng sẽ xảy ra lũ lụt.
Ta không thể không lo lắng, bèn lập tức lệnh cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, thà rằng sau này mọi người nói ta lo xa.
Đáng tiếc là linh cảm của ta đã ứng nghiệm.
Trận mưa bão lớn kéo dài suốt hai ngày hai đêm đã gây ra lũ lụt nghiêm trọng tại Thông Châu và Thương Châu.
Nước trên đường phố dâng cao đến tận đầu gối, rất nhiều nhà cửa của người dân nghèo đã bị lũ cuốn trôi, khiến họ phải ly tán khắp nơi.
May mắn thay, nhà của ta được xây dựng trên một gò đất cao ở Thông Châu nên không bị ảnh hưởng.
Tri phủ họ Triệu đã phái sư gia đến nhà ta để mượn lương thực.
Bởi vì vị tri phủ hồ đồ của Thương Châu đã lấy cớ kho lương chính thức và kho lương từ thiện đã hết, rồi đuổi những người dân bị nạn ra khỏi thành, đóng chặt cửa thành lại.
Không còn nơi nương tựa, người dân từ hai châu lân cận, biết Triệu tri phủ là một vị quan tốt, đã kéo nhau đến đây xin tá túc.
Ta và sư gia bàn bạc, trước tình hình khó khăn của thành, nhà họ Từ quyết định chuyển từ cho mượn sang quyên góp lương thực.
Nếu người dân trong thành không có chỗ ở, có thể tạm thời đến ở trong kho lương của ta sau khi đã dọn trống.
Sư gia nghe xong rất vui mừng và nhanh chóng trở về báo cáo với tri phủ.
Từ Hiểu, sau khi đi phát lương thực từ kho từ thiện về, đã báo cáo với ta rằng Thẩm đại tiểu thư đã mở một quán cháo từ thiện ở nơi cao ráo trong thành, dùng số lương thực không bán được để cứu trợ người dân, và nhận được rất nhiều sự biết ơn từ họ.
Thấy Từ Hiểu có vẻ không phục, ta liền nói với đệ ấy về ý định của mình, đó là sẽ dùng công việc để cứu trợ và tiếp nhận người dân bị nạn.
Từ Hiểu nghe xong rất hào hứng: "Nếu vậy thì nhà họ Từ chúng ta không chỉ làm việc thiện, giúp đỡ quan phủ, mà còn có thêm rất nhiều nhân công. Một mũi tên trúng ba đích, thật là tuyệt vời!"
Sau đó, ta và Từ Hiểu bàn bạc về việc phân công công việc cho những người dân bị nạn.
Thanh niên trai tráng sẽ được đưa đi xây dựng kho lương thực, nữ nhân sẽ may túi đựng lương thực, còn người già, trẻ em và người ốm yếu sẽ được phân phát lương thực và thuốc men để chăm sóc sức khỏe trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhap-vai/chuong-15.html.]
Kế hoạch đã được quyết định, Từ Hiểu nhận lệnh và đi thực hiện ngay.
Tuy nhiên, đây chỉ là những kế hoạch tạm thời.
Điều ta hướng tới là những kế hoạch lâu dài hơn.
Cha rất hài lòng với những sắp xếp của ta, ông vuốt râu và cười nói: "Quả không hổ danh là con gái của ta!"
Mẹ ở bên cạnh lắc đầu: "Không có nơi nương tựa, chẳng khác gì một góa phụ."
Cả cha và ta đều biết tính mẹ nóng nảy nên không ai dám nói gì thêm.
Sau một tháng chống chọi với thiên tai, cuối cùng lũ lụt cũng rút đi.
Ta đã đứng ra quyên góp tiền bạc, cùng với quan phủ giúp đỡ người dân xây dựng lại nhà cửa.
Chưởng quầy cửa hàng ở Thương Châu gửi tin về báo rằng vị tri phủ hồ đồ đã bị triều đình cách chức và điều tra, cả thành đều vui mừng khôn xiết.
Triệu tri phủ phái sư gia đến thông báo với ta rằng hắn đã tấu lên triều đình xin ban thưởng cho ta, và bảo ta cứ yên tâm chờ tin tốt lành.
Lúc này ta mới thực sự vui mừng.
Mọi công sức, tiền bạc và lương thực mà ta bỏ ra đều là vì tấm biển vàng danh giá này.
Nửa tháng sau, tin tốt lành đã đến.
Triều đình ban thưởng cho ta một tấm biển ngợi khen, không ngờ còn do chính tay vị hoàng đế trẻ tuổi ngự bút viết: "Biểu dương nữ thương nhân trung nghĩa Từ Tri".
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta đã cho người dùng gỗ mun dát vàng làm thành một tấm biển khắc hoa, đặt ở cửa hàng lớn nhất của nhà họ Từ, còn bản gốc được cất giữ như một báu vật trấn trạch (canh giữ nhà cửa) của gia đình.
Một điều bất ngờ nữa là Thái hậu đã ban thưởng cho ta một bộ trang sức bằng vàng khảm hồng ngọc và lam ngọc.
Ta cất kỹ nó đi, không nỡ đeo, bởi vì ngày thường ta vẫn thích ăn mặc như nam giới cho tiện lợi.
Cha mẹ ta rất tự hào về điều này.
Trong nhà giăng đèn kết hoa, mở tiệc ăn mừng suốt ba ngày.
Tất cả các cửa hàng của chúng ta cũng giảm giá ba ngày để chung vui.