Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhập Vai - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:22:02
Lượt xem: 2,102

Ta bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, nhưng sự nghẹn ngào trong cổ họng không thể nào trôi xuống.

Sau khi tiễn hai người ra về, ta cầm bức thư đi tìm cha mẹ.

Mẹ cho rằng Bạch Tông Lân chủ động tỏ ý là có ý với ta, nhưng khi ta kể chuyện về thợ thêu Nguyệt Xảo, mẹ cau mày nói có lẽ là hiểu lầm.

Cha trầm ngâm một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: "Con gái của ta, ý con thế nào?"

Ta dĩ nhiên không thể chọn một người có vô số hồng nhan tri kỷ làm bạn đời: "Quyền kiểm soát muối sắt tuy tốt, nhưng con không muốn nhận thứ gì bố thí cả."

Cha gật đầu: "Chần chừ không quyết, sẽ rước họa vào thân. Chi bằng ta sẽ thả tin tức, kén rể cho con, dứt hẳn ý nghĩ của hắn, con thấy sao?"

Ta hít một hơi thật sâu, nói: "Con sẽ làm theo lời cha."

Bỗng nhiên, mẹ đập mạnh tay xuống bàn: "Hai cha con các người hồ đồ, đừng có lôi ta vào chuyện này!"

Nhìn mẹ, người xuất thân từ gia đình võ tướng, ôm n.g.ự.c tức giận bỏ đi, ta và cha chỉ biết đưa tay lên xoa xoa mũi.

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với cha, ta lập tức cầm bút viết một bức thư hồi âm cho Bạch Tông Lân.

Trong thư, ta đã lễ phép và khách khí từ chối đề nghị của hắn.

Sau đó, ta nhờ sư gia gửi thư đi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

..................

Tin tức ta muốn kén rể nhanh chóng lan truyền khắp các ngõ ngách của Thông Châu, trong chốc lát người đến ứng tuyển đông như mây, suýt nữa đạp đổ cả cửa nhà.

Thấy cảnh người người chen chúc, thậm chí gây ra vấn đề trị an, Tri phủ họ Triệu đã phái sư gia đến giúp đỡ.

Sư gia quả không hổ danh là mưu sĩ đắc lực của tri phủ, ông đã vạch ra cả một kế hoạch tỉ mỉ, biến nghi thức kén rể thành một cuộc thi đấu quy mô lớn, chia làm ba vòng: sơ tuyển, bán kết và chung kết.

Ở vòng sơ tuyển, sư gia lệnh cho nha dịch đối chiếu danh sách, điều tra gia thế của những người đăng ký.

Những người có gia phong không tốt, danh tiếng không được tốt, đều bị loại bỏ.

Vòng bán kết, sư gia lệnh cho lang trung kiểm tra thân thể và ngoại hình của những người đã vượt qua vòng sơ tuyển.

Ai có bệnh tật, ngũ quan không đoan chính đều bị loại bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhap-vai/chuong-17.html.]

Từ vòng sơ tuyển đến vòng bán kết kết thúc, sư gia đã mất trọn vẹn năm ngày.

Trong thời gian này, ta không để tâm đến tình hình, để mặc cha và sư gia sắp xếp.

Hôm nay là vòng chung kết.

Những người vượt qua vòng bán kết phải vượt qua cửa ải của cha ta trước, sư gia ở bên cạnh quan sát.

Ta ngồi sau tấm bình phong, lắng nghe cha hỏi từng người một.

Sư gia thì chịu trách nhiệm bắt lỗi, tìm sơ hở, chỉ trong chốc lát đã làm khó dễ được vài người.

Không hiểu vì sao, ta còn âm thầm hy vọng cha và sư gia có thể đuổi hết tất cả mọi người đi, đồng thời trong lòng lại có một chút mong đợi mơ hồ không rõ.

Lúc này, sư gia ở bên ngoài bình phong lên tiếng nhận xét: "Mới nói vài câu đã tức giận bỏ đi, có vẻ hơi hẹp hòi, khó mà làm nên chuyện lớn."

Cha ta ở bên cạnh phụ họa: "Giang sư gia nói chí phải!"

Đến vòng cuối cùng, chỉ còn lại một người xuất sắc.

Hắn ta kiên nhẫn, lễ phép, đối đáp trôi chảy, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm.

Dù sư gia có làm khó thế nào cũng không khiến hắn ta mất bình tĩnh.

Cuối cùng, sư gia bất đắc dĩ phải dùng đến tuyệt chiêu: "Ngươi hãy thành thật trả lời, kén rể có phải là vì tiền tài của nhà họ Từ không?"

Câu hỏi này rõ ràng là muốn dồn hắn ta vào chân tường.

Người nọ vẫn ôn hòa đáp: "Vãn sinh không phải vì tiền tài, mà là ngưỡng mộ phẩm hạnh của Từ tiểu thư. Huống hồ vãn sinh hiện tại tuy nghèo khó, nhưng tự tin có thể cầu được công danh, tuyệt đối không làm ô nhục gia phong."

Cha ta có chút không vui: "Nghe lời ngươi nói e là chỉ ngưỡng mộ phẩm hạnh của con gái ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng con gái ta có dung mạo không tốt?"

Người nọ đáp: "Vãn sinh tuy đã gặp tiểu thư vài lần, nhưng không dám nhìn thẳng tiểu thư, sợ thất lễ, nên không đề cập đến dung mạo của tiểu thư."

Cha ta cười lớn: "Hay! Hay lắm cái không dám nhìn thẳng!"

Sư gia thở dài: "Haiz, người này không phải vật trong ao..."

Cha gọi ta: "Con gái, ra đây xem nào!"

Ta từ sau bình phong bước ra, thấy giữa sảnh đường đứng một thư sinh dáng người trung bình, phong thái nho nhã, ngũ quan thanh tú, nhưng không nhìn thẳng, chỉ chắp tay hành lễ với ta.

Loading...