Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhập Vai - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:13:19
Lượt xem: 2,110

Diệu Thường nhặt lên xem, rồi phá lên cười lớn, đưa tờ quẻ cho ta.

Trên tờ "Thượng thượng thiêm" có lời phê: "Hạn hán gặp mưa rào, đất khách gặp bạn hiền. Đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề tên. Vô cùng tốt lành, năm phúc đến nhà, hiếm có trên đời, không gì sánh bằng."

Thật không ngờ lại may mắn đến vậy, rút trúng quẻ tốt nhất!

Ta nói với Diệu Thường: "Nếu tương lai mọi sự đúng như lời quẻ, ta sẽ xây cho ngươi một đạo quán."

Diệu Thường giơ ngón tay cái: "Lời hảo tâm của ngươi thật khó chối từ. Thí chủ đã có lòng như vậy, xin giữ lời hứa nhé!"

Từ đạo quán về nhà, ta đã thấy trong sảnh có một người mặc áo ngắn màu nâu đang quỳ, run rẩy.

Nhìn bóng lưng, hình như là Từ An, người hầu thân cận của cha. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Ta bước đến ghế chủ vị ngồi xuống, người đó đột ngột ngẩng đầu lên, tóc tai rối bù, mặt mũi đầm đìa mồ hôi, giọng nói nghẹn ngào: "Đại tiểu thư... Lão gia... bị kẻ xấu... bắt đi rồi!"

Ta giật mình kinh hãi: "Vì sao cha lại bị bắt cóc? Lão phu nhân đâu?"

“Thưa tiểu thư, lão gia và phu nhân đã đến Thông Châu. Vì lo lắng cho tiểu thư, lão gia vội vã quay về đón người, đi đường tắt qua núi Thanh Phong, không ngờ gặp phải bọn cướp. Từ Bình và Từ Phú tuy biết chút võ nghệ, nhưng không chống lại được số đông, bị chúng bắt trói. Tên đầu đảng sai tiểu nhân về báo tin, hắn nói... trong vòng mười ngày, phải mang năm ngàn lượng bạc đến chuộc người... chậm một ngày, sẽ chặt một cánh tay của lão gia... Tiểu nhân không dám chậm trễ, lập tức chạy về báo tin..."

"Ngươi cũng hoảng sợ rồi, lui xuống nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa còn phải nhờ ngươi dẫn đường."

Đến nước này, chỉ còn cách cố gắng trấn an hắn.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Một đêm trằn trọc không ngủ.

Núi Thanh Phong nằm ở vị trí giao thoa giữa Kiến Châu, Thông Châu và Trung Châu. Bọn sơn tặc ở đây đều không phải hạng tầm thường, trước kia quan phủ nhiều lần dẹp loạn cũng không thành công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhap-vai/chuong-6.html.]

Theo cốt truyện gốc, chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ bị Bạch Tông Lân đích thân thu phục, trở thành thuộc hạ của hắn, tên trại chủ cầm đầu sau này còn kết nghĩa huynh đệ với hắn.

Điều kỳ lạ là, núi Thanh Phong chỉ có sơn tặc tụ tập sau trận động đất ở Kiến Châu vào năm sau, hơn nữa bọn chúng chưa từng có xích mích gì với nhà họ Từ.

Không biết có sai sót gì ở đây.

Thời gian cấp bách, tính mạng của cha đang bị đe dọa, không thể để xảy ra sai sót.

Suy đi tính lại, cách tốt nhất là nhờ Bạch Tông Lân ra tay, chỉ có hắn mới có thể khuất phục được bọn sơn tặc.

Trong tay ta vốn có thứ để bảo toàn tính mạng, lần này vì cứu cha, cũng không màng đến chuyện khác, chỉ đành đem ra giao dịch với Bạch Tông Lân.

Xem lịch thì may mắn thay, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày giỗ của cha hắn, hắn cũng nên trở về rồi.

Ta sai người đi dò la, biết được ngày mai quan Châu sẽ đến đường cái nghênh đón Bạch Tông Lân, bèn sắp xếp người mai phục ở gần đó trước.

Mặt trời vừa ló dạng, kiệu của quan Châu và xe ngựa của nhà họ Thẩm đã chiếm vị trí đắc địa phía Đông.

May mà ta đến sớm, dùng ba chiếc xe ngựa đã thuê trước để chiếm lấy vị trí phía Tây.

Đợi đến khi nắng đã lên cao, cuối cùng cũng thấy từ xa một cỗ xe ngựa ba ngựa, mui bạc màn đỏ, phóng như bay đến, rồi dần dần dừng lại.

Từ trên xe ngựa nhà họ Bạch, một nam tử vạm vỡ mặc áo lụa màu lam hồ nhảy xuống, tay cầm lệnh bài, cất giọng sang sảng: "Vâng mệnh lệnh của đại nhân nhà ta, xin làm phiền các vị đại nhân và bà con lối xóm đã đến nghênh đón. Bạch mỗ về quê vốn là việc riêng, không tiện làm phiền nhiều người như vậy. Hơn nữa, gần về đến quê hương, lòng bồi hồi xúc động, khó kìm nén nỗi buồn. Xin đợi Bạch mỗ bình tĩnh lại rồi sẽ gặp mặt sau. Xin các vị cứ về trước!"

Ta vén rèm xe định bước xuống, nhưng nghe xong lời ấy, đành ngồi lại chỗ cũ, quan sát tình hình bên ngoài.

Chẳng mấy chốc, hai bên đường cái vắng vẻ hẳn.

Loading...