Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-11-10 20:26:12
Lượt xem: 45
Lúc chưa nhìn rõ thì thấy đáng sợ, nhưng khi nhìn rõ rồi, Trình Hoan mới phát hiện ra căn phòng này thật có chất riêng.
Ngay đối diện cửa là phòng khách, cỏ vẻ rộng tám mươi chín mươi mét vuông, trần nhà rất cao, trên mặt trần chạm khắc những hoa văn phức tạp, trông giống như một nhóm thiên sứ, thiên sứ có sáu cánh, trắng thuần tinh khiết, trên người mặc chiếc áo choàng dài màu trắng trong, trên cổ vào cánh tay có điểm xuyết sắc vàng lấp lánh, Trình Hoan nhìn chằm chằm một lúc, đoán xem những sắc vàng đó có phải làm từ vàng thật không.
"Đồ vật trong căn phòng này tất cả đều là thật." Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Giang Minh Viễn ở bên cạnh mở miệng giới thiệu một câu.
Trình Hoan trợn tròn mắt, thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh, cô đi vào trong, chiếc thảm lông trên mặt đất vô cùng mềm mại, đi giày cao gót lên có chút không vững, cô dứt khoát tháo giày cao gót đi chân trần, đi đến trước một bức tranh sơn dầu: "Cái này cũng là thật ư?"
"Đây có lẽ là tác phẩm của danh họa Repin."
(Ilya Repin: 1844 – 1930; là một họa sĩ chủ nghĩa hiện thực người Nga)
Trình Hoan chưa từng nghe qua cái tên này: "Rất nổi tiếng ư?"
"Coi như là vậy đi." Giang Minh Viễn giới thiệu qua cuộc đời của người họa sĩ này, là họa sĩ rất nổi tiếng hai trăm năm trước.
Nguyệt
Trình Hoan nghe xong thốt ra lời khen ngợi, lại đi đến bức tranh sơn dầu khác: "Thế còn bức này thì sao?"
"Đây là tác phẩm của Braun, ông ấy là một người họa sĩ rất tài năng, sáng tác ra bức họa này khi mới hai mươi tuổi." Bức tranh sơn dầu đó vẽ cảnh một người con gái, trên người người cô gái ấy mặc chiếc váy màu đỏ, để lộ nửa phần lưng, làn da trắng như phát sáng, cô ấy ngẩng cao đầu, dang hai cánh tay ra như cánh bướm, có hai chiếc lông nhọn màu đen xuyên qua lớp da, sự kết hợp giữa đỏ trắng đen, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ và sắc nét.
Trình Hoan đứng trước bức họa này rất lâu, cô đưa tay ra sờ vào tấm lưng của người con gái, dường như có thể cảm nhận được đôi cánh đang dần nhô ra trong khung ảnh: "Cô ấy thật xinh đẹp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-124.html.]
Giang Minh Viễn không tỏ ý kiến gì, những bức tranh sơn dầu này trong mắt anh không có gì đặc biệt, là một doanh nhân, anh đã quen dùng tiền bạc để đánh giá giá trị của sự vật, vì vậy cũng chỉ nhớ bức họa này bởi vì nó được bán đấu giá với cái giá rất cao: "Cô cũng nên đi ngủ thôi, nếu không mai sẽ không dậy được đâu."
"Được rồi." Trình Hoan thu lại ngón tay, nhìn người con gái ấy lần cuối cùng, cô quay đầu, đùa với Giang Minh Viễn: "Ở một nơi đắt như này, tôi sợ mình không ngủ nổi mất."
"Không cần lo lắng." Đầu lông mày Giang Minh Viễn hơi nhếch lên: "Dù có bị hòng hóc cái gì, tôi cũng có thể đền được."
Ý của cô đâu phải như vậy?
Trình Hoan nhìn chằm chằm người đàn ông giống như đang không nói đùa, có chút cạn lời, cô thở dài một hơi, nhún vai: "Tôi biết rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.
Giang Minh Viễn gật đầu, chạy về phòng ngủ của mình một chuyến lại xách chiếc va li to đùng đó qua rồi đáp một câu chúc ngủ ngon, lúc này mới ra khỏi phòng.
Cánh cửa được đóng lại, Trình Hoan lại thở dài một hơi, cô mở hành lý ra lấy một bộ quần áo để thay, đi vào phòng tắm, bỏ qua chiếc bồn tắm có thể bơi trong đó, dùng vòi hoa sen tắm rửa.
Đồ dùng cá nhân trong phòng tắm đều chưa được bóc ra, nhãn hiệu cô chưa từng nhìn thấy, Trình Hoan bóc một hộp sữa tắm, bóp lên tay ngửi.
Mùi hương khá thơm.
Cô yên tâm rồi, xoa sữa tắm trên tay tạo thành bọt xà phòng, thoa lên người, bọt bong bóng của loại sữa tắm này rất mịn, mùi hương cũng được lưu giữ lâu, Trình Hoan tắm xong đưa tay lên, vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thanh nhã đó.
Phòng ngủ và phòng tắm liền kề nhau, giống như phòng khách, trong đâu cũng dát vàng lộng lẫy, đến của chiếc tủ ở cuối giường cũng được dát vàng nguyên chất.