Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:39:28
Lượt xem: 58
Đánh răng xong, Tinh Tinh cuối cùng cũng được ăn nem rán, nhưng khi đó bữa sáng đã bắt đầu rồi, cậu ăn thứ đó có chút đặc thù, điều này khiến cậu bé có hơi buồn bã, oán trách ba mẹ tại sao không gọi mình dây.
Ăn cơm xong, cả nhà ba người bắt đầu thu dọn phòng, trong vòng nửa năm dọn phòng hai lần, Trình Hoan có thể nói là quen việc quen tay, những quần áo không mặc nữa đã gói gọn vào túi đặt ra bên ngoài từ trước, đặt giấy chống vỡ vào giữa những bát đĩa không thường xuyên dùng, sau đó lấy dây buộc chặt lại, đặt vào trong hộp giấy lớn.
Trình Hoan dọn bàn xong, xếp và buộc chặt lại những bát đĩa đã rửa sạch sẽ, xếp vào phía trong cùng của hộp giấy.
Trước nay Giang Minh Viễn dọn nhà đều không cần tự tay làm việc, anh ngồi ở một bên nhìn một lúc lâu cũng không tìm được chỗ nào để giúp một tay. Anh thậm chí còn không bằng Tinh Tinh, cậu bé còn biết xếp lại những quần áo thay giặt của mình vào trong vali.
Nguyệt
Mặc dù cậu xếp rất xấu.
Hai mẹ con giúp đỡ lẫn nhau, sắp xếp lại quần áo và dụng cụ nấu ăn, rồi lại đóng gói những đồ dùng ở trên giường. Giang Minh Viễn đi lại một vòng quanh nhà, cuối cùng cũng tìm được chỗ mà mình có thể tham gia, giúp Tinh Tinh sắp xếp đồ chơi.
Hơn nửa năm trôi qua, Tinh Tinh sớm đã không còn là cậu bé đáng thương đến một món đồ chơi cũng không có nữa, bây giờ cậu đã có cả một phòng chứa đồ chơi, những đồ chơi đó có kích cỡ khác nhau, thứ nào to thì còn cao hơn cả người cậu, thứ nào nhỏ thì chỉ to bằng bàn tay, thu dọn rất phiền phức.
Vì phải dọn nhà nên trước đó Trình Hoan đã tìm về không ít hộp giấy, hộp giấy được gấp lại chất đống trong góc nhà, không chiếm bao nhiêu diện tích, lúc nào cần dùng thì lấy băng nhựa dán miệng hộp lại là được.
Giang Minh Viễn lần đầu làm công việc này, không cảm thấy mới lạ, cũng không thấy tay chân luống cuống, anh thong thả dán hộp giấy lại, đặt từng món đồ chơi trong phòng vào đó.
Còn phân loại đồ chơi ra như bị chứng ám ảnh cưỡng chế, tuyệt đối không đặt siêu nhân và động vật cùng một chỗ với nhau.
Bên này, anh đã thu dọn xong đồ chơi, bên kia, Trình Hoan cũng đã thu dọn gần xong những thứ khác. So sánh với lần dọn nhà nửa năm trước, hành lý cần thu dọn lần này nhiều hơn rất nhiều, gần như chật kín cả một phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-174.html.]
Giang Minh Viễn bê hộp đồ chơi cuối cùng ra, sau đó rửa tay sạch sẽ rồi gọi điện cho tài xế.
Tài xế đã chờ dưới lầu từ trước, nhận điện thoại xong không bao lâu thì đưa theo người giúp việc đi lên, nhanh chóng dọn đồ đã xếp xong lên xe, chào bọn họ một tiếng rồi chở đồ đi.
Đồ dùng hàng ngày của hai mẹ con được dọn đi, trong nhà trông cũng không trống rỗng đi bao nhiêu, nhưng lại không có hơi người, trông giống như một căn nhà bản mẫu.
"Vốn còn định thường xuyên sống ở đây, kết quả chỉ ở có nửa năm." Thu dọn đồ đạc không phải một công việc nhẹ nhàng, khom lưng cúi đầu cả một buổi sáng, Trình Hoan cảm thấy cơ thịt trên lưng đều đã cứng đờ. Cô giương cánh tay ra duỗi người, dùng tay xoa bóp lưng: "Hi vọng đừng có lần sau nữa."
"Cái này khó nói lắm." Giang Minh Viễn dùng giẻ lau ghế sofa và bàn uống trà nhỏ bị bẩn vì dọn nhà, lúc đi ra giặt giẻ lau nghe được lời cảm khái của cô, vẻ mặt không đổi đáp: "Nói không chừng sẽ có lần sau."
"Sao có thể chứ, tôi cứ dọn nhà suốt làm gì...
Trình Hoan quay lại, đối diện với đôi mắt màu trà của anh, bỗng nhiên ý thức được ý của Giang Minh Viễn là gì, cổ họng cô nghẹn lại, nửa câu còn lại bị ép quay về, thẹn thùng một hồi lâu, mới trả lời một câu một
cách không có khí thế gì: "Đừng nói lung tung."
"Không nói lung tung."
Trình Hoan: "..." Tích cực như vậy làm gì chứ?
Cô quay đầu hướng mặt ra ngoài, khoát tay: "Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, khi nào thì anh về? Nhân tiện đưa Tinh Tinh đi."