Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:15:18
Lượt xem: 42
Quyền chuyển nhượng công ty không phải một sớm một chiều là có thể chuẩn bị xong mọi thứ, Giang Minh Viễn cũng không định quan tâm. Anh ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng, mới vừa làm việc không bao lâu, trợ lý liền gõ cửa tiến vào, nói người Eleg ở dưới, giao túi cho anh.
"Để cô ấy đi lên đi"
"Vâng." Trợ lý gật đầu, giàu kinh nghiệm mà ra cửa, cửa mới vừa đóng lại, biểu tình trên mặt cô ấy liền thay đổi, bước chân dồn dập mà chạy về văn phòng, trở về quầy trực điện thoại, liền gấp không chờ nổi truyền bá tin tức này với đồng nghiệp: "Ông chủ mua một cái túi, thoạt nhìn là muốn tặng cho người khác!" Nữ đồng nghiệp cách vách cô ấy thở dài, ngã vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Đừng nói nữa, tôi đau lòng."
"Cô đừng có nằm mơ, mau đứng lên làm việc." Trợ lý truyền tin tức đã kết hôn, không có ý tưởng gì với ông chủ, nghe vậy một phen kéo người lên: "Cô đau lòng ông chủ cũng sẽ không thay đổi thành cô, chỉ biết bởi vì biểu hiện làm việc mà trừ tiền thưởng của cô thôi.
Nguyệt
Trừ tiền thưởng có thể nói là đại sát khí, vị nữ đồng nghiệp kia vừa nghe liền không đau lòng, tinh thần phấn chấn mà ngồi dậy bắt đầu làm việc, vừa bận còn vừa suy đoán: "Cô nói năm nay ông chủ sẽ phát thưởng cuối năm bao nhiêu?"
"Không biết, dù sao không phải ít."...
Trợ lý đi ra ngoài hai phút, nhân viên Eleg liền lên đây, trên tay cô ấy cầm theo túi giấy dai, gõ cửa tiến vào để Giang Minh Viễn kiểm tra sản phẩm, xác nhận không thành vấn đề mới đưa hoá đơn qua để Giang Minh Viễn ký tên.
Đối với khách hàng lớn, hoá đơn những thứ sản phẩm xa xỉ này đều là kết toán theo tháng.
Bởi vì buổi sáng có chuyện trì hoãn, buổi tối Giang Minh Viễn lại phải tăng ca, khi trở về đều đã hơn mười một giờ.
Anh cầm chiếc túi chưa tặng lên lầu, nghĩ nên gửi tin nhắn cho người ta hay không, lại sợ người dưới lầu đã ngủ rồi.
Đang do dự, tin nhắn của đối phương liền gửi đến đây trước.
"Về đến nhà chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-191.html.]
Gần cuối năm, Trình Hoan cũng rất bận, phải cân nhắc hoạt động mừng năm mới và sắp xếp tăng ca, chuẩn bị thống kê nhân viên xin nghỉ hơn nữa muốn năm sau mau chóng bổ sung nhân viên, còn có sang năm nhiệt độ tăng lên, đồ ăn cũng phải thay đổi.
Cô viết kế hoạch trên giấy, đang lúc m.ô.n.g lung giống như nghe được tiếng thang máy, Trình Hoan cười nhạo một tiếng, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Thang máy chung cư này căn bản không phát ra tiếng, sao có thể khiến cô cách vài cánh cửa nghe thấy? Tuy rằng nói với bản thân như vậy, nhưng Trình Hoan lại không bỏ xuống được, suy xét một lát, cô vẫn gửi một tin nhắn cho người ta.
Không nghĩ tới người nọ thật đúng là đã trở lại.
Thời gian đã muộn, hai người cũng không nói chuyện quá lâu, nói vài câu liền thúc giục đối phương đi ngủ. Trình Hoan gửi tin nhắn xong buông di động, đứng lên duỗi người, đến phòng Tinh Tinh nhìn thoáng qua, thay quần áo ngủ.
Ngày hôm sau dậy sớm như cũ, Trình Hoan lên nấu cơm, mới vừa vo gạo xong Giang Minh Viễn liền xuống dưới. Anh như cũ một thân tây trang chỉnh tề, giày da sáng bóng, tóc lại không vuốt ngược ra sau, vài sợi tóc rơi xuống trán, một bàn tay người đàn ông để sau người, kim cương trên ống tay áo của một cái tay khác đang buông xuống vụn lóe lên ánh sáng nhạt, thoạt nhìn có chút hơi khác so với ngày thường, lại nói không rõ là chỗ nào không giống nhau.
Trình Hoan quay đầu nhìn anh một cái, không tìm ra điểm khác nhau cụ thể, liền không nhìn, cô quay đầu, cắm điện: "Hôm nay sao anh tới sớm như vậy?"
"Có chút..." Giang Minh Viễn mở miệng, phát hiện giọng nói hơi khàn, anh ho nhẹ một tiếng thanh giọng, lại tiếp tục nói: "Có chút việc tìm em."
"Chuyện gì thế?" Trình Hoan xoay người hỏi.
Người nọ chậm rãi đến gần, hàm dưới banh thành một đường thẳng tắp, thoạt nhìn có chút khẩn trương, anh vươn tay ra sau lưng, trên tay cầm một cái túi, túi màu trắng thuần, mang theo một chút lông tơ, chính diện dùng đá quý ghép thành nhãn hiệu lóe ánh sáng mê người.
Giang Minh Viễn đem đồ vật đưa tới trước người Trình Hoan, khô cằn mà nói: "Tặng quà cho em."