Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-11-11 05:15:32
Lượt xem: 45
Trình Hoan không hiểu biết nhiều về những loại hàng xa xỉ ở thế giới này, nhưng chỉ nhìn những viên bảo thạch sáng lấp lánh trên túi cùng với người tặng, có thể biết được giá tiền thứ này là không hề rẻ.
Mặc dù đeo lên trông rất giống một tên nhà giàu mới nổi, nhưng thật ra mà nói nhìn cũng rất đẹp.
Trình Hoan thích những đồ vật có lông xù, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc túi này đã thấy thích rồi, chỉ là nghĩ tới giá tiền của nó, cô liền không dám nhận.
Quá đắt rồi, không trả nổi.
Trình Hoan chỉ liếc một cái rồi chuyển tầm mắt, cô nhìn chằm chằm gương mặt Giang Minh Viễn, có chút bất đắc dĩ: "Sao lại muốn tặng quà cho tôi vậy?"
Giang Minh Viễn: "... Đương nhiên là bởi vì trợ lý nói phụ nữ đều thích túi xách.
Chỉ là lời này không thể nói ra, anh quan sát biểu cảm của Trình Hoan, cẩn thận hỏi: "Em không muốn nhận ư?"
"Không muốn."
"Có phải em không thích không?" Giang Minh Viễn có chút ý định làm khó: "Em thích cái gì? Tôi tặng cho em."
"Không cần phải vậy đâu." Trình Hoan thở dài: "Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ phải tặng quà gì như vậy." Đối phương lại trả lời tỏ vẻ đó là điều hiển nhiên: "Tôi đang theo đuổi em, đương nhiên phải thể hiện một chút."
Trình Hoan: "..."
Bốn mắt nhìn nhau, cô đỏ mặt rời tầm mắt, ô một tiếng, miệng khô khốc: "Nhưng mà cái này quá đắt tiền rồi."
"Không đắt." Người đàn ông tiến lại gần, đặt túi xách vào trong lòng cô, nhìn thẳng chiếc tai đỏ hồng của người phụ nữ, ngang ngược nói: "Tôi tặng cho em được, em thích cái gì tôi đều tặng cho em."
Người đàn ông đứng rất gần, trong phòng nghỉ vang lên tiếng nhịp thở rất rõ ràng, gương mặt Trình Hoan lại nóng hơn một chút, cô đã chẳng còn quan tâm gì đến chiếc túi xách trong lòng mình nữa, toàn bộ tâm trí đều đặt lên người đứng bên cạnh, nhiệt độ xung quanh như đang tăng lên, cô nhìn gương mặt đang lại gần của người đó, suy nghĩ trong lòng có hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-192.html.]
Nguyệt
Thấy cô không đẩy chiếc túi trong lòng mình ra, Giang Minh Viễn thở phào một hơi, trên gương mặt lộ ra nét cười, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt dịu dàng ấm áp, hơi cúi đầu, lại tiến gần hơn chút nữa.
Trình Hoan thấy gương mặt anh ở phía trước càng gần hơn, căng thẳng lùi về sau một bước, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập càng lúc càng nhanh, tay cô chống lên mặt bàn, cơ thể cứng đờ, hàng lông mi khẽ run rẩy, dáng vẻ giả bộ từ chối.
"Đừng động đậy." Người đó thấp giọng nói.
Trình Hoan căng thẳng gân xanh trên cố cũng hiện lên hết cả, cô cắn môi dưới: "Ừm, tôi...
Giang Minh Viễn "ừ" một tiếng, lại tiến gần hơn chút nữa, thân hình anh cao lớn, hơi thở ấm nóng phả vào trán Trình Hoan, khiến cho làn da nơi đó nóng ran như lửa đốt.
"Trên đầu em có sợi tóc bạc." Giọng nói của Giang Minh Viễn vang lên trên đỉnh đầu.
Trí não Trình Hoan đang nghĩ đến những cảnh hôn nhau trong phim thần tượng lúc này đột nhiên đều tan thành mây khói, nét ửng hồng trên gương mặt cũng dần biến mất, lại có chút thất vọng: "Vậy, vậy thì anh nhổ ra giúp tôi đi."
"Được." Giang Minh Viễn đưa tay lên, nhổ chiếc tóc đó ở trên đầu cô, tay cầm lấy sợi tóc bạc trắng, dứt mãi không ra, nó ở chỗ Trình Hoan không nhìn thấy được, người đàn ông ánh mắt tinh tường, tốc độ nhổ tóc rất chậm chạp, lúc hạ tay xuống, anh quay người, bờ môi lướt qua trán của người phụ nữ.
Trình Hoan dường như nhận thấy gì đó, hơi ngẩng đầu, sau đó thấy nét mặt người kia vẫn như cũ, đưa sợi tóc bạc vào tay của cô: "Xong rồi."
"Ờ, ừm." Trình Hoan ngay lập tức nắm chặt lòng bàn tay, vân vê sợi tóc trên đầu ngón tay: "Ừm, tôi phải đi ăn cơm đây."
"Ừ." Lần này người đàn ông cũng không giữ lại nữa, gật gật đầu rồi ra khỏi, Sau khi anh đi, Trình Hoan đưa tay lên sờ trán, sự ửng đỏ đã biến mất trên mặt lại vì những suy nghĩ của cô mà hiện lên.
Cô mím chặt môi, nhìn chiếc túi xách trong lòng mình, có chút buồn phiền. Ngón tay sờ lên chiếc logo túi được gắn bằng các viên đá quý, Trình Hoan đặt chiếc túi sang một bên, trong lòng thầm tính toán số tiền mà mình còn có thể tiêu được, định mua cho người ấy chút đồ gì đó.
Cứ coi như là quá Tết đi.