Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:21:54
Lượt xem: 53
"Nhanh thế à?" Thị lực của ông cụ không tốt, không nhìn thấy sóng ngầm dưới bàn, còn tưởng là cả nhà cháu trai của mình đúng thật đã no rồi, ông kinh ngạc một tiếng nhưng cũng không giữ người lại: "Mấy đứa về trước đi, cũng đã chạy cả ngày rồi, cũng mệt đấy"
Từ nhà ông bác đi ra, ba người dạo trên con đường nhỏ, thế hệ này đi theo con đường sinh thái, chỗ dựa được nước bao quanh, lại không có công xưởng gì, cho nên bầu trời cũng lộ ra một mảnh xanh lam khác thường.
Bên đường cách vài mét có một chiếc đèn đường, đèn đường không phải sáng lắm, nhưng đủ để chiếu thấy con đường trở về, Trình Hoan đá một hòn đá nhỏ, ngửa đầu nhìn vì sao trên trời, nắm chặt bàn tay của người bên cạnh: "Không khí ở đây tốt thật, ngôi sao trông cũng sáng hơn những nơi khác."
Nguyệt
"Em thích thì sau này chúng ta có thể ở đây." Giang Minh Viễn ôm con trai, kéo bạn gái, bỗng chốc cũng trở nên lãng mạn, anh dịu dàng mô tả cảnh tượng sau này: "Phong cảnh trên núi này rất đẹp, không khí cũng không tệ, chúng ta có thể sửa lại con đường từ sân sau thông với đỉnh núi, thuận tiện lên núi ngắm phong cảnh."
"Đất trống ở sân sau rất lớn, có thể xây được mấy căn nhà nữa. Em thích hoa không? Nếu thích thì chúng ta có thể sẽ cần một cái nhà kính, giống kiểu của ông bác, mùa đông cũng có thể nhìn thấy rất nhiều hoa nở, còn có thể nuôi một vài con vậy, con vẹt thấy thế nào? Mèo chó cũng được, hoặc em thích con khác cũng được, dù sao chỗ lớn, cũng không sợ động vật sống không được, phòng tập thì không cần nữa, không khí chỗ này tốt, sớm tối có thể chạy vài vòng thông khí, nhưng mà có thể làm một cái sân bóng, đợi Tinh Tinh lớn hơn một chút đúng lúc có thể chơi."
Trình Hoan không ngờ được một câu nói của mình làm người kia suy nghĩ ra nhiều như vậy, cô yên lặng lắng nghe người này trù tính về tương lai, cuối cùng không thể không nhắc nhở anh: "Thế công việc thì phải làm sao?"
"Công việc.." Giang Minh Viễn khả nghi mà trầm mặc một hồi: "Có thể chuyển trụ sở chính...
"Coi như anh bằng lòng chuyển qua đây thì người khác cũng không chắc sẽ bằng lòng." Trình Hoan đong đưa tay anh, giọng nói vui vẻ: "Đừng nghĩ lung tung nữa, em thấy mấy chuyện này đợi sau khi về hưu rồi nói sau đi, đến lúc đó tới câu cá dưỡng lão cũng không muộn, leo núi thì thôi bỏ đi, không tốt cho đầu gối."
Giang Minh Viễn nghiêng mặt qua, nghe cô nói tới tháng ngày sau khi về hưu, dường như có thể nhìn thấy cảnh tưởng bản thân già đi và cô đã không còn trẻ nữa rúc vào nhau, ý cười trong đáy mắt lại càng đậm.
Anh nhịn không được ghé sát lại, ở trên đôi môi đóng mở không ngừng kia ấn xuống một nụ hôn nhẹ, cười nói: "Nghe em hết, chúng ta không leo nữa."
Màu đỏ ửng lan ra khắp má, Trình Hoan mím môi, rớt về sau một bước, mãi sau mới giấu đầu lòi đuôi nói: "Ban nãy em chỉ nói chơi thôi."
"Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-212.html.]
"Còn trẻ thế này mà nói chuyện sau khi về hưu cái gì chứ."
"Đúng, phải trân trọng hiện tại."
"Giang Minh Viễn!" Tay trái bị người ta kéo.
"Anh đây."
"Anh đừng cười."
"Ừ" Trong giọng nói là nụ cười không thể nào nén nổi.
Trình Hoan hừ một tiếng không để ý đến anh nữa, lúc sắp tiến vào cửa nhà lại hỏi: "Anh ăn no chưa? Em vẫn chưa no, vè nấu bát mì ăn đi."
"Ừ."...
Về đến nhà làm xong bát mì, mì là mì sợi, cảm giác không được ngon lắm, mức độ cũng chỉ miễn cưỡng cho vào miệng được thôi.
Ăn xong bữa thứ hai cũng mới hơn tám giờ, thời gian còn sớm, chưa đến giờ đi ngủ, phương tiện giải trí trong trấn nhỏ cũng không nhiều, ngoại trừ xem tivi chơi điện thoại ra cũng không còn cái gì để thư giãn nữa.
Đồ chơi của Tinh Tinh không mang đến đây, cảm thấy buồn chán nên quấn lấy ba đòi ba kể chuyện cho. Giang Minh Viễn cũng không bài xích chuyện này, kéo theo cả Trình Hoan ngồi cùng nhau, kể cho bọn họ chuyện trước kia của mình.
Anh kể về chuyện buồn cười lúc nhỏ mình không thích đọc sách, nói thời thiếu niên không kiềm được dựa vào thiên phú coi thường người ta, cũng nói tới những chuyện thú vị gặp được khi đi học và cả sự phát triển của những người bạn cùng lớp nữa, nhưng người được kể đến nhiều nhất vẫn là ba của mình.