Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:22:08
Lượt xem: 52
Nói ông trong lúc bận rộn vẫn bớt thời gian dẫn mình đi chơi kết quả cả một tuần ngày nào cũng phải tăng ca đến đêm; nói anh thi không được kết quả như mong muốn không dám nói cho Cố Minh Lệ, chỉ dám lén lút để cho ba đi họp phụ huynh, sau khi họp về đã thức trắng mấy đêm để hiểu thấu những điểm kiến thức trên sách của anh, rồi lại kiên nhẫn giảng cho anh nghe; nói ông thích mang mình đi gặp những người bạn làm ăn kia của ông, nghe những người đó khen anh, mỗi lần anh được người ta khen, ông Giang đều sẽ vui mừng rất lâu...
Từ trong lời của anh, ông Giang chưa từng giấu mặt dần dần phác thảo ra một hình dáng sinh động, Giang Minh Viễn thương ông kính trọng ông, cũng giống như ba của mình, dùng lòng kiên nhất lớn nhất dạy con của anh.
"Ông nội thật tốt." Tinh Tinh nằm trong lòng ba nghe, sau khi nghe xong thì thốt ra một tiếng cảm khái, cậu ngửa đầu lên hỏi: "Ba ơi, ông nội sẽ thích con chứ?"
Giang Minh Viễn xoa đầu cậu nói: "Sẽ chứ."
"Ông sẽ mang con đi chơi chứ?"
"Sẽ."
"Vậy ông nội đâu?" Nhóc con đột nhiên kích động, hai mắt lấp lánh: "Con vẫn chưa gặp được ông."
"Ngày mai là sẽ gặp được rồi."
"Vậy cũng được." Tinh Tinh miễn cưỡng đồng ý, lại hỏi có phải vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy không. "Không phải, buổi chiều chúng ta đi gặp ông nội."
"Tại sao ông nội không qua đây ạ" Tinh Tinh cảm khái: "Ông nội có hơi lười."
"Ừm, ông có hơi lười." Giang Minh Viễn xoa cái đầu nhỏ của con trai đáp lời cậu, sau đó một phát ôm người lên: "Được rồi, không còn sớm nữa, nên tắm rửa đi ngủ rồi"
"Dạ." Tinh Tinh ôm lấy cổ ba, quay đầu vẫy tay với Trình Hoan: "Mẹ ơi mau đi tắm rồi đi ngủ thôi, ngủ muộn thì sẽ không cao lên đâu."
"Mẹ biết rồi." Trình Hoan kéo dài tiếng đáp lại, nói xong rồi theo sau Giang Minh Viễn lên lầu, hai người tách nhau ở ngoài cửa, người nào về phòng của người nấy.
Lúc Giang Minh Viễn tắm rửa cho Tinh Tinh cũng tiện thể tắm rửa cho mình luôn, anh lau khô đầu tóc cho con trai, đặt lên giường dỗ ngủ xong mới ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh.
Trình Hoan tắm rửa xong rồi, đang dưỡng da cho bản thân, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đắp mặt nạ đeo mặt nạ tay vào rồi đi ra mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-213.html.]
"Sao thế?" Cô hỏi, phát âm có hơi không rõ.
Giang Minh Viễn nhìn Trình Hoan trên mặt đang dán miếng màng mỏng, vẻ mặt hơi đờ ra.
"Anh vẫn chưa nói ngủ ngon" Anh nói, nhấc tấm mặt nạ trên đôi môi ướt mọng kia lên hôn một cái rồi lại đắp lại cho cô, đầu lưỡi người đàn ông l.i.ế.m chất lỏng trên môi, khẽ nhíu mày: "Được rồi, ngủ ngon."
Trình Hoan bị một loạt thao tác của anh làm cho không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy anh l.i.ế.m cái chất lỏng tinh túy của mặt nạ rồi.
"Thứ này không ăn được đâu!" Không thể không cạn lời, kéo tay anh đi vào phòng rót một ly nước: "Mau súc miệng."
Giang Minh Viễn nhận lấy.
"Anh súc miệng đi, em đi rửa mặt." Trình Hoan đưa ly nước xong là không quản nữa, mặt nạ của cô đến thời gian rồi, không chậm trễ được.
Đi vào phòng tắm, Trình Hoan tháo mặt nạ cởi mặt nạ tay ra, rửa mặt rửa tay sạch sẽ, đợi tới khi cô lau khô tay ra khỏi nhà tắm thì cái người còn lại ngồi trong phòng kia vẫn chưa đi.
Trình Hoan cũng không để ý nhiều, cô đi đến trước gương trang điểm, tìm được mỹ phẩm dưỡng da bôi lên, bôi được một nửa thì người phía sau lại tới, anh vươn tay ôm lấy eo của Trình Hoan, cơ thể ghé sát lại, cúi đầu ngậm một bên tai của cô.
Nguyệt
Phần tai của Trình Hoan mẫn cảm, đụng một cái là cơ thể có chút khác thường, cô rụt bả vai lại rồi đẩy người bên cạnh: "Làm gì thế?"
Người đàn ông buông thịt mềm trong miệng ra, từ bên sườn mặt thăm dò ra phía trước, lấp kín đôi môi kia, nhiệt tình mút mát.
Sau đó rất lâu Trình Hoan mới được thả ra, nhìn đôi môi trước mặt bị chà đạp mà sưng đỏ, hô hấp của Giang Minh Viễn càng thêm nặng nề, dục vọng dưới đáy mắt càng sâu, anh tựa trên bờ vai Trình Hoan thở gấp vài tiếng mới tạm thời thần định lại, nói: "Hôn chúc ngủ ngon, cái vừa nãy không tính"
Nói xong, anh hung hăng ôm chặt người trong lòng, chốc lát mới buông ra, ánh mắt nhìn cô cũng ẩn giấu nguy hiểm: "Anh về đây, đêm ngủ mơ đẹp"
Trình Hoan kinh hồn bạt vía tiễn người đi, trở lại phòng ôm chăn run lẩy bẩy, nhớ lại biểu hiện ban nãy của người kia, khóe miệng cô không khỏi vểnh lên hừ một tiếng.
Mơ đẹp? Nói muốn mơ đến anh chứ gì?