Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:03:57
Lượt xem: 275
Trình Hoan cúi đầu xuống nhìn cậu, trong lòng có chút cảm động, cô mở cửa lò nướng, bỏ đồ vào bên trong, sau khi điều chỉnh thời gian, nhiệt độ xong thì đóng cửa, cúi người kéo tay nhỏ của Tinh Tinh: "Được, bánh trung thu Tinh Tinh làm cho mẹ ăn, bánh mẹ làm cho Tinh Tinh ăn."
Bánh phải được nướng hai mươi phút, mười phút phải lật mặt một lần, bánh trung thu mới ra lò nóng hôi hổi, vỏ bánh mềm mịn ngọt nhẹ, cắn một ngụm sẽ có chất lỏng đẹp mắt trào ra.
Tinh Tinh cực kì thích mùi vị này, ăn xong một cái vẫn còn chưa đã nghiền.
"Mẹ ơi con muốn ăn nữa."
“Con đã ăn một cái rồi, ăn cái nữa không nổi đâu." Trình Hoan bưng cái khay, cằm hất bất vào cậu: "Không tin con sờ cái bụng con xem."
Tinh Tinh đưa tay lên sờ bụng thật, cơm trưa ăn xong vẫn còn chưa tiêu hóa, bây giờ ăn thêm không ít bánh trung thu, bụng nhỏ căng phồng lên rồi.
Cậu vỗ vỗ cái bụng, kéo áo xuống, nét mặt có chút rầu rĩ. "Con no rồi.”
Bánh trung thu xinh đẹp lúc mới ra là ngon nhất, nguội rồi thì không còn bằng nữa. Trình Hoan đã làm tám cái, cho nhà đối diện một nửa, mình ăn một cái, còn hai cái bỏ vào tủ lạnh, đợi khi nào Tinh Tinh muốn thì ăn.
Bánh trung thu làm nóng lại lần nữa quả nhiên không được chào đón như lần đầu, buổi tối Tinh Tinh ăn được một nửa thì không muốn ăn nữa, cậu bỏ bánh còn dư vào trong khay, bò lên sô pha nằm úp sấp trong lòng Trình Hoan: "Mẹ ơi, sao cái này ăn không ngon nữa vậy?"
'Đồ vừa mới làm xong là ngon nhất, sau đó sẽ càng lúc càng dở đi, con nghĩ lại xem cơm trưa để lại đến tối ăn, cũng rất khó ăn mà đúng không?"
Nhóc con nghĩ ngợi rồi gật đầu, cậu đã từng ăn cơm thừa, đúng là rất khó ăn.
"Vậy mẹ ơi, bao giờ thì chúng ta làm bánh trung thu nữa ạ?" Cậu có chút mong đợi.
Làm bánh trung thu chơi rất vui.
Trình Hoan ôm lấy cậu, cầm điều khiển tivi đổi kênh, đúng lúc trong tivi đang phát lễ hội trung thu, ca sĩ nào đó rất nổi tiếng đang biểu diễn trên sân khấu. Trăng tròn ngoài kia treo trên cao, ánh vàng trong veo, Trình Tinh thu lại ánh mắt, nói với Tinh Tinh: "Đợi tới trung thu năm sau.
Tinh Tinh không biết trung thu năm sau còn phải đợi bao lâu, cậu ôm cổ của Trình Hoan, ừm một tiếng, trong lòng thầm mong ngày đó có thể tới sớm một tí. Ngày hôm sau, Trình Hoan lại phải đi làm.
Tinh Tinh không đi học, nhà kế bên lại ra nước ngoài du lịch cả rồi, Trình Hoan không yên tâm để nhóc con ở nhà một mình nên đã dẫn cậu tới nơi bán hàng. Kỳ nghỉ lễ quốc khánh, thành phố C là thành phố du lịch nổi tiếng, hấp dẫn rất nhiều khách du lịch ở nơi khác, quán đồ nướng nhỏ của cô cũng bận rộn hơn so với bình thường.
Quầy hàng của Trình Hoan hiện tại đã lớn gấp hai lần ban đầu, quầy bên cạnh vốn đã làm đồ ăn không ngon rồi, sau khi quán của Trình Hoan mở gian hàng buôn bán thì lại càng ngày càng dở, chủ quán đó từng đi sang làm loạn một trận, còn báo cáo trong đồ nướng của cô bỏ thêm vật phẩm vi phạm lệnh cấm, người của cục quản lý thực phẩm đến đây một chuyển, không tra ra được chỗ cô có vật gì, ngược lại tìm thấy thịt đã biến chất của quầy bên cạnh.
Quầy hàng kế bên bị bắt buộc chấn chỉnh, đóng cửa một thời gian ngắn, cách đây vài hôm đã có người thu dọn hết toàn bộ bàn ghế mang đi, để lại một khoảng đất trống. Trình Hoan tiện dịp thuê lại vị trí bên cạnh, lại kiếm thêm người, bây giờ quầy hàng nhỏ của cô đã có bốn người làm thời vụ thêm cô nữa là năm.
Ở trong khu chợ đêm này cũng coi như là có nhà có cửa.
Buổi tối phải bận nhiều việc, Trình Hoan không có cách nào cứ ở bên cạnh Tinh Tinh chơi với cậu, may mà nhóc con cũng đã quen, một mình vẫn có thể vui vẻ mà chơi được. Cậu ngồi trên một chiếc bàn ngay cạnh cửa, lấy ánh trăng trên trên làm mẫu viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Mấy ngày nay, kỹ năng vẽ của Tinh Tinh cao lên rất nhiều, bây giờ ánh trăng vẽ cũng rất tròn.
Cậu cúi đầu tô màu lên cho trắng, mới tô được một nửa thì bị một người chắn ánh đèn.
Tinh Tinh không vui mà ngẩng đầu lên, sau người đó có ánh sáng, không nhìn rõ được dáng vẻ, chỉ có thể thấy được người này rất cao.
Cậu ngửa đầu nhìn cả một lúc, đến cổ cũng hơi mỏi rồi mà người đó vẫn chưa tránh ra, Tinh Tinh bĩu môi, hầm hừ nói: "Chú ơi, chủ chắn con rồi."
Giang Minh Viễn nhìn con trai của mình đang ngửa đầu nhìn mình, muốn giơ tay xoa xoa đầu nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-55.html.]
Hôm nay khi anh vừa cầm được tờ báo cáo xét nghiệm, cho dù đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc nhìn thấy kết luận kia, Giang Minh Viễn vẫn có chút luống cuống. Anh có con rồi, nó lớn lên ở nơi anh chưa từng nhìn thấy, sống khỏe mạnh và vô tư, dường như không biết cũng không muốn sự tồn tại của người ba là anh đây.
Giang Minh Viễn nhìn bức tranh mình lấy được trong nhà trẻ, trên ấy chỉ có cậu và mẹ cậu, không có vị trí của mình, anh đã quên cảm giác khi đó, tới lúc khôi phục lại tinh thần thì đã đang trên đường đi đến chợ đêm rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Minh Viễn có hơi hối hận về hành vi bốc đồng của mình, cảm thấy mình không nên đi qua đó thì hơn.
Anh qua đó rồi phải nói cái gì? Nói với Trình Hoan, tôi biết Giang Tinh Thần là con trai mình, tôi phải mang nó đi, hay là tôi biết đây là con trai tôi, tôi bằng lòng vì đứa trẻ kết hôn với cô.
Hai cái chọn cái nào cũng không ổn.
Một là, mấy năm này anh chưa từng tham dự vào cuộc sống của đôi mẹ con này, với đứa trẻ mà nói, anh chỉ là một người lạ, đối với mẹ đứa trẻ mà nói, anh chỉ là người cung cấp tinh trùng kiêm đối tượng tình một đêm mà thôi, anh không có lý do cũng không có lập trường đi muốn đứa trẻ này.
Mặt khác, Giang Minh Viễn tự nhận mình cũng không làm được chuyện vì cho con có một gia đình hoàn chỉnh mà kết hôn cùng người lạ, quyết định này vừa qua loa vừa vô trách nhiệm, mà cứ coi như anh bằng lòng, hai đương sự còn lại chắc gì đã đồng ý.
Giang Minh Viễn đã suy nghĩ rất nhiều, vô số lần muốn mở miệng bảo tài xế quay xe, cuối cùng anh vẫn muốn tới, đến lúc đi bộ cũng do dự, đi một bước lại có một suy nghĩ mới xuất hiện, lại bị mình phủ định, như vòng tuần hoàn.
Cái tình trạng này cứ thế tiếp diễn cho đến khi anh đứng bên ngoài quầy hàng, nhìn thấy đứa trẻ ấy đang ngồi ngay bên cạnh cửa mới thôi.
Trong chợ đêm các loại đồ ăn hòa cùng mùi hương nồng nặc, sàn nhà bởi vì dầu mỡ, nước bẩn đã không còn nhìn ra được màu sắc trước đây, đây là nơi mà anh của trước kia sẽ không đến, nhưng con trai của anh lại sống rất tốt ở chỗ này.
Giang Minh Viễn không thể không chế bản thân tiến lên tiếp cận, anh đi đến trước mặt đứa trẻ ấy, muốn mở miệng gọi nó, nhưng lời đã đến miệng lại nuốt vào. Anh chỉ là một người lạ, làm như vậy sẽ dọa con sợ.
"Chú ơi, chủ chắn con rồi."
Anh nghe thấy đứa trẻ ấy mở miệng nói, chắc là vì thời gian trợn mắt lâu quá nên hốc mắt chua xót, cậu nói xong lại giơ tay lên xoa xoa mắt.
Lần đầu tiên nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Giang Minh Viễn có bao nhiêu sự dịu dàng chảy qua, xen lẫn một chút rộn rạo.
"Xin lỗi." Anh nói, tránh sang chỗ khác, đèn điện lại chiếu vào khu vực này, chiếu ra một ít than chì dính trên mặt của Tinh Tinh, cũng chiếu ra dáng vẻ của Giang Minh Viễn. Cuối cùng Tinh Tinh cũng thấy rõ cái chú này có bộ dạng thế nào, cũng rất đẹp đó.
Đẹp giống như con búp bê cậu mới mua vậy, chỉ kém mẹ một chút thôi. Tinh Tinh nghĩ, lại cúi đầu xuống đi vẽ mặt trăng, quyết định đại lượng tha thứ cho chủ này một lần. Giang Minh Viễn không đi xa mà ngồi xuống bên cạnh, anh mặc tây trang phẳng phiu, giày da bóng loáng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đồng hồ trên cổ tay trị giá sáu chữ số, cả người chẳng ăn nhập gì với bầu không khí trong chợ đêm.
Anh ngồi ở vị trí cách Tinh Tinh không quá gần cũng không quá xa, nhìn gò má của đứa trẻ kia, hiếm khi cảm thấy có chút bứt rứt, anh muốn nói cái gì đó, nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ra được cái mở bài.
Nguyệt
"Con đang vẽ gì vậy?"
Tinh Tinh đã toi xong mặt trăng rồi, đang vẽ các phần dưới đất, cậu vẽ một hình vuông trước, lại vẽ tiếp bốn cái chân bên dưới, nhìn có vẻ giống cái bàn, chỉ là hơi dị dạng chút. Giang Minh Viễn tin rằng, nếu như anh dựa theo hình dạng cái bàn mà cậu vẽ làm một cái, chắc chắn còn chưa làm xong thì nó đã đổ rồi.
"Đang vẽ cháu với mẹ." Tinh Tinh cảm thấy cái chủ bên cạnh thật đẹp, cũng bằng lòng để ý người ta, trả lời câu hỏi xong, cậu còn dịch vị trí của mình sang bên cạnh, giới thiệu cho Giang Minh Viễn: "Đây là mặt trăng, đây là cái bàn, trên bàn là bánh trung thu, cháu với mẹ cùng nhau làm đó"
"Mẹ cực kì đẹp luôn, cháu vẫn còn chưa vẽ, chủ chú đợi tí nhá. Tinh Tinh nói, lại dịch về chỗ có ánh đèn chiếu sáng, tiếp tục hoàn thiện kiệt tác của cậu.
Giang Minh Viễn cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, rồi lại vì cái xưng hô chủ kia mà cảm thấy có hơi mất mát, sao có thể gọi là chủ được?
Rốt cuộc cũng là người trưởng thành, Giang Minh Viễn không để cảm giác mất mát kia tồn tại quá lâu, anh dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại tâm trạng, thừa cơ nhích người đến vị trí cách Tinh Tinh gần hơn một chút, nhìn cậu vẽ tranh.
Thái độ của Tinh Tinh rất nghiêm túc, không để ý đến chuyện bên cạnh, lúc vẽ thì cái cơ thể nhỏ bé cũng thẳng tắp, không giống vài đứa trẻ hận không thể nằm bò ra bàn. Người mẹ dạy dỗ đứa trẻ này rất tốt, Giang Minh Viễn thầm nghĩ, cảm quan với Trình Hoan lại tăng thêm một bậc.