Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:41:50
Lượt xem: 18
Chủ nhật, trời âm u
10 giờ tối
Mọi người theo chân người phụ nữ né tránh qua nhiều bầy zombie, cuối cùng đến trước một quán KTV. Nhận ra đây là KTV vì tấm bảng hiệu to đùng trước cửa đã rơi lỏng, treo lủng lẳng trên cửa xoay, đèn neon không còn sáng nữa, chắc hẳn hệ thống điện bên trong đã bị phá hủy.
Nơi này có thể coi là an toàn nhất vì là KTV, khả năng cách âm rất tốt. Hơn nữa, lúc thảm họa xảy ra là ban ngày, mà KTV thì thường không mở cửa vào ban ngày. Cộng thêm việc người phụ nữ nói họ đã từng trốn ở đây trước đó, nên chắc bên trong không có zombie, vì cửa xoay còn bị khóa bằng một sợi xích to.
“Khi rời đi sáng nay, sợ phải quay lại nên chúng tôi đã khóa cửa lại.” Người phụ nữ lấy chìa khóa ra, cẩn thận không gây tiếng động khi nói.
Tuy nhiên, khi nhấc sợi xích lên vẫn phát ra một tiếng động nhẹ, Phí Văn Hiên, người đứng cạnh cô ta, bước tới giúp giữ lấy xích. Sau khi mở xong, người phụ nữ dẫn đầu tiến vào bên trong.
Ngay từ ngoài cửa kính của sảnh lớn KTV, dù không rõ ràng nhưng Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh vẫn có thể quan sát được bên trong.
Bên trái sảnh là một quầy tiếp tân nhỏ, phía sau có một cái ghế, dưới ghế là một xác chết. Cơ thể xác c.h.ế.t có màu xám xanh, đầu bị đập vỡ, bên trong đã khô cạn, áo quần mặc trên người không còn rõ hình dáng, và cánh tay trái có một vết trầy rách thịt. Bên cạnh quầy tiếp tân là một giá đựng giày đã bị vấy bẩn đến mức không còn nhận ra màu sắc ban đầu. Đối diện là một bể cá lớn, nhưng bây giờ những con cá bên trong đã chết, lật bụng nổi trên mặt nước. Trước quầy bar đối diện cửa xoay là một xác c.h.ế.t khác, nhìn gần mới thấy là con người, không bị nhiễm zombie, nguyên nhân cái c.h.ế.t là vết cắt trên cổ. Nhìn thấy xác c.h.ế.t này, Ngô Tiểu Hinh liếc nhìn người phụ nữ đang bước lên cầu thang xoắn ốc bên cạnh.
Người phụ nữ dẫn mọi người lên tầng ba, vào một phòng lớn nằm sâu bên trong. Khi tất cả đã tụ tập đầy đủ, cô ta đứng trước ghế sofa và nói: “Chỗ này tạm thời rất an toàn. Lúc trước tôi cùng chồng và con trai đến đây, chỉ gặp hai con zombie, và chồng tôi đã g.i.ế.c chúng rồi.”
Ngô Tiểu Hinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ. Trong bóng tối, biểu cảm của cô ta không thay đổi, chỉ có ánh mắt nhìn xuống, không nhìn thẳng vào mọi người. Cậu bé bên cạnh cô ta cũng ngước lên nhìn mẹ mình, gương mặt đầy vẻ khó hiểu.
Người phụ nữ này đang nói dối!
“Chồng chị đâu rồi?” Một phụ nữ khác nhanh chóng hỏi.
“Chồng tôi… anh ấy đã c.h.ế.t rồi!” Người phụ nữ im lặng một lúc rồi nói, giọng có chút nghẹn ngào, nhưng Ngô Tiểu Hinh không thấy trên mặt cô ta chút biểu cảm đau buồn nào, điều này khiến Ngô Tiểu Hinh càng thêm cảnh giác.
Lúc trước khi người phụ nữ nói dối, Ngô Tiểu Hinh chỉ nghi ngờ đôi chút, nhưng bây giờ với lỗ hổng rõ ràng này, nó càng khẳng định rằng người phụ nữ này có vấn đề. Có lẽ cô ta nghĩ trong bóng tối sẽ không ai nhìn thấy biểu cảm của mình, nên không che đậy kỹ, nhưng lại bị Ngô Tiểu Hinh, người sở hữu năng lực đặc biệt, phát hiện.
“Chị nói những gì chị biết đi.”
Nghe câu nói của người phụ nữ, giọng điệu của mẹ Lưu dịu lại, bà bước tới ngồi xuống bên cạnh.
“Chồng tôi là trưởng đồn công an. Anh ấy nói rằng chỉ có thành phố của chúng ta xuất hiện zombie. Để ngăn không cho chúng thoát ra và tấn công các thị trấn khác, chính phủ đã quyết định từ bỏ thành phố này và phong tỏa toàn bộ.”
“Trước đây chính phủ cũng đã tổ chức một cuộc hành động tiêu diệt zombie, nhưng không may là khả năng lây nhiễm của chúng quá mạnh, tốc độ lan truyền quá nhanh. Khi quân đội còn chưa tiêu diệt xong một khu vực thì tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Số lượng zombie tăng lên theo cấp số nhân, cuối cùng chính phủ buộc phải ra lệnh từ bỏ thành phố, sau khi tiếp ứng cho tất cả các quan chức và nhân vật quan trọng, họ rút về vùng ngoại ô và chặn lối ra vào, ngăn không cho người sống sót và zombie ra vào, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.”
“Lúc chúng tôi nghe được tin này, đoàn quân đã rút khỏi thành phố. Chúng tôi đến được đây, trời sáng nên không thể ra ngoài, đành phải trốn ở đây.”
Nghe những lời này, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề, tràn ngập sự tuyệt vọng sâu sắc.
Trước đây, khi còn ở cây cầu, mọi người đã có linh cảm mơ hồ, nhưng bây giờ khi nghe tin tức chính xác này, tất cả đều không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-29.html.]
Chính phủ thật sự đã bỏ rơi họ!
"Giờ đây, tất cả các con đường dẫn ra ngoài đã bị phong tỏa. Chồng tôi đáng lẽ phải hội quân cùng với đoàn chính, nhưng vì một số sự cố mà bị chậm trễ. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại đây. Lúc đó, chồng tôi đã dẫn mẹ con tôi đến quốc lộ A3, hy vọng có thể đuổi kịp đoàn, nhưng chúng tôi bị bọn xác sống phát hiện. Chồng tôi đã hy sinh để cứu chúng tôi, và khi đến quốc lộ, chúng tôi phát hiện nơi đó đã bị đánh bom."
Nói đến đây, người phụ nữ che mặt khóc nức nở. Những giọt nước mắt chảy qua kẽ tay chứng minh rằng cô ta không giả vờ, nhưng những hành động trước đó đã khiến Ngô Tiểu Hinh nảy sinh nghi ngờ, nên cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
"Vậy có nghĩa là chúng ta chỉ có thể chờ c.h.ế.t sao?" Một người đàn ông cởi trần sau khi nghe xong, im lặng một lúc lâu rồi bỗng giận dữ hét lên như thể đã bị kích động.
Những người khác cũng lộ vẻ hoang mang và tuyệt vọng, không ai ngăn cản cơn giận dữ của anh ta.
Ngô Tiểu Hinh nhìn xung quanh, không nói gì.
Trong lúc này, nói gì cũng vô ích, mỗi người đều đã rơi vào nỗi tuyệt vọng vì bị bỏ rơi. Nếu không để họ trút bớt cảm xúc, kết cục có thể chỉ là điều tồi tệ nhất.
Để sống sót trong môi trường này, nếu không có tinh thần và tâm lý vững chắc, thì chỉ có thể bị môi trường xóa sổ!
Hơn nữa, KTV có cách âm tốt, sẽ không để tiếng hét lọt ra ngoài.
"Mọi người bình tĩnh lại nào!" Mẹ Lưu sau một lúc im lặng mới hồi phục lại, nhưng trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi. Trong tình cảnh này, cơ hội sống sót nhỏ đến đáng thương, nhưng với tư cách là người lãnh đạo, bà không thể gục ngã.
"Bình tĩnh thế nào được? Chính phủ đã bỏ rơi chúng ta rồi!"
"Thành phố bị phong tỏa, chẳng phải đường sống của chúng ta cũng bị cắt đứt rồi sao?"
"Huhu, liệu chúng ta có c.h.ế.t không đây!"
Những người đã gần kề ranh giới sụp đổ chẳng thể nghe lời khuyên của mẹ Lưu, chỉ mải miết lo lắng liệu mình sẽ c.h.ế.t hay biến thành xác sống.
"Tất cả im lặng cho tôi!" Không thể chịu nổi nữa, mẹ Lưu hét lớn khiến mọi người đều sững sờ nhìn bà. Thấy thế, bà mới thở phào nhẹ nhõm, dịu giọng lại: "Giờ chúng ta lo lắng cũng chẳng ích gì, hãy nghĩ xem làm thế nào để sống sót. Chính phủ bỏ rơi chúng ta, nhưng chúng ta không thể tự bỏ rơi mình. Tuy nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta kiên cường, thì sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy!"
Nghe lời khẳng định mạnh mẽ của mẹ Lưu, mọi người đều ngây ra một lúc, rồi bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, ai nấy đều phấn khích.
Phải rồi, dù chính phủ có bỏ rơi họ, nhưng chẳng phải trong hai ngày qua họ vẫn sống sót đó sao? Chỉ là thời gian nguy hiểm kéo dài thêm mà thôi, đâu nhất thiết phải chết? Hơn nữa, chẳng lẽ bọn họ không thông minh hơn những xác sống di chuyển chậm chạp kia sao?
Nghĩ vậy, ai nấy đều phấn chấn tinh thần, vội vàng đồng thanh nịnh nọt và hứa hẹn sẽ tuyệt đối trung thành với bà Lưu, khiến bà cười rạng rỡ.
Ngô Tiểu Hinh nhìn nhóm người đang kích động, như thể chỉ chực chờ lao ra ngoài để đối đầu với lũ xác sống, cô quay đầu nhìn về phía hành lang tối om bên ngoài cửa.
Liệu mọi thứ có dễ dàng như vậy không?