Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-10-14 17:42:14
Lượt xem: 17
Chủ nhật, trời âm u
Rạng sáng, 5 giờ
Mùa hè ban đêm vô cùng oi bức, đặc biệt khi có quá nhiều người cùng chen chúc trong một căn phòng, dù căn phòng đó là một phòng VIP rộng 12 mét vuông.
Ngô Tiểu Hinh bị cái nóng đánh thức đầu tiên. Cô nhìn quanh căn phòng, thấy mọi người ngủ ngổn ngang, hít thở sâu nhưng mùi hôi nồng nặc khiến cô phải khẽ ho nhẹ. Cô đứng dậy, bước tới cửa phòng và mở cửa ra, nhưng không thấy ai ở ngoài.
Để đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, khi sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi, ,mẹ Lưu đã lập kế hoạch phân chia người gác đêm. Vì trong nhóm hầu hết là phụ nữ và trẻ em, mẹ Lưu có ý định để phụ nữ cũng tham gia vào việc gác đêm, nên mỗi ca đều có một nam một nữ, trừ trẻ em. Đêm nay là đêm thứ ba mà Ngô Tiểu Hinh phải gác, cùng với Phí Văn Hiên. Lâm Linh sẽ thay cô vào đêm tiếp theo.
Lẽ ra ca gác này phải có hai người, nhưng giờ không có ai ở đó. Ngô Tiểu Hinh nhìn xung quanh, ánh mắt liếc về phía một phòng bên cạnh có cửa hé mở, nghe thấy tiếng xào xạc. Cô nhíu mày và tiến lại gần.
Cửa phòng mở vào trong, để hé một nửa. Khi cô đến gần, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ phát ra từ bên trong.
"Anh à... sau này anh phải... ừm... bảo vệ em thật tốt nhé!"
Giọng phụ nữ lạ lẫm này khiến Ngô Tiểu Hinh ngạc nhiên, cô khẽ nhướng mày. Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên.
"Yên tâm đi, hừ, anh chắc chắn sẽ bảo vệ em, cô nàng hư hỏng này!" Cùng với đó là tiếng vỗ đập, khiến Ngô Tiểu Hinh bất giác dừng bước.
Cô không còn là trẻ con nữa. Nếu đến lúc này mà còn không đoán ra chuyện gì đang xảy ra bên trong thì thật quá ngốc nghếch.
Từ giọng nói biến đổi, cô có thể nhận ra người phụ nữ chính là cô nàng ăn mặc thời thượng, còn người đàn ông chắc hẳn là một trong ba gã cởi trần. Hai người này lẽ ra đang làm nhiệm vụ gác đêm.
Trước đó, họ đã giới thiệu tên, nhưng Ngô Tiểu Hinh chẳng thèm quan tâm mà ghi nhớ.
Không ngờ rằng hai người này lại táo bạo đến mức dám làm chuyện này trong hoàn cảnh như vậy, khiến Ngô Tiểu Hinh cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhíu chặt mày. Cô bước nhanh qua cửa phòng đang mở hé và đi xuống cầu thang đến tầng hai.
Khi xuống tới tầng hai, không khí trong lành hơn nhiều, khiến Ngô Tiểu Hinh tham lam hít vài hơi. Nhưng cô bất ngờ bị sốc bởi một mùi hôi thối thoảng vào mũi.
Do có dị năng, các giác quan của cô đều nhạy bén hơn, đặc biệt là khứu giác. Mặc dù mùi hôi này rất nhẹ, nhưng vẫn đủ khiến cô dừng lại.
Trong KTV này, xác sống chỉ còn một con ở tầng một, đã bị tiêu diệt. Còn lại chỉ có xác c.h.ế.t trong quầy bar, dù là mùa hè, t.h.i t.h.ể cũng không thể phân hủy nhanh đến mức khiến mùi hôi bay lên tận tầng hai.
Mang theo sự nghi ngờ, Ngô Tiểu Hinh lần theo mùi hôi và đi tới cuối hành lang tầng hai.
Mùi càng đậm hơn khi cô đến gần, dường như phát ra từ phía sau một cánh cửa sắt. Cô thử xoay nắm cửa, nhưng không mở được, chứng tỏ nó đã bị khóa.
Cô lùi lại một bước, quan sát cánh cửa sắt ẩn giữa những căn phòng sang trọng khác. Trên cửa có dán một tờ giấy trắng, trên đó viết bốn chữ lớn màu đen: "Người không phận sự miễn vào".
Cảm nhận mùi hôi càng lúc càng nồng nặc, Ngô Tiểu Hinh lo sợ có chuyện bất thường, liền quay lại chuẩn bị trở về phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-30.html.]
Chỉ trong khoảnh khắc khi quay người lại, Ngô Tiểu Hinh sững sờ, đứng c.h.ế.t trân nhìn người phụ nữ đối diện với vẻ ngoài bẩn thỉu, rối bời.
Người phụ nữ này chính là người đã dẫn họ tới đây. Hiện tại, mái tóc vốn chỉ hơi rối bời do ngủ đã trở nên bù xù, che khuất phần lớn khuôn mặt. Nếu không phải Ngô Tiểu Hinh có thị lực tốt, cô khó lòng phân biệt được đó là người hay ma.
Ngô Tiểu Hinh đập nhẹ vào tim mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m và im lặng nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ này có thể xuất hiện sau lưng cô mà cô không hề hay biết.
Với sự cảnh giác đã tăng lên từ khi có dị năng, không một người bình thường nào có thể tiếp cận Ngô Tiểu Hinh mà cô không phát hiện. Dù cho cô tập trung vào cánh cửa sắt khi nãy, vẫn không thể bỏ qua được khả năng của người phụ nữ này. Rõ ràng việc cô ta đứng sau lưng Ngô Tiểu Hinh không phải chỉ là tình cờ.
"Cô bé, sao không ngủ mà lại chạy ra đây làm gì?" Người phụ nữ thấy Ngô Tiểu Hinh không bị mình làm cho sợ hãi, đưa tay vén tóc ra sau tai, ánh mắt găm chặt vào Ngô Tiểu Hinh.
"Không ngủ được!" Ngô Tiểu Hinh căng thẳng đáp lại, ánh mắt không rời khỏi cánh tay của người phụ nữ đang giấu sau lưng.
Người phụ nữ đột nhiên cười khúc khích, cười đến mức không thể đứng thẳng dậy.
Khi Ngô Tiểu Hinh ngày càng trở nên căng thẳng, người phụ nữ cuối cùng ngừng cười, lau nước mắt rồi nhìn Ngô Tiểu Hinh nói: "Cô bé sợ ta phải không?"
Ngô Tiểu Hinh ngưng thở. Đúng, cô đang sợ. Người phụ nữ này có quá nhiều điểm đáng nghi, lại đột ngột xuất hiện sau lưng cô. Hơn nữa, cô không mang theo bất kỳ vũ khí nào, nếu người phụ nữ này muốn gây khó dễ, Ngô Tiểu Hinh chắc chắn không có sức chống cự. Lâm Linh vẫn còn đang ngủ.
Giây phút đó, Ngô Tiểu Hinh hối hận vì sự liều lĩnh của mình. Nếu cô không ra ngoài, hoặc ít nhất gọi Lâm Linh dậy đi cùng, hoặc mang theo một thứ gì để phòng thân, thì tình cảnh lúc này đã không quá khó xử.
Cố gắng điều chỉnh giọng nói để không lộ vẻ lo lắng, Ngô Tiểu Hinh trả lời: "Sợ? Tôi việc gì phải sợ chị, chị cũng đâu có ăn thịt tôi!" Nhưng cô không ngờ rằng khi đối diện với tình huống khó lường, cô lại nói nhiều đến vậy.
Người phụ nữ như nhận ra điều gì, lại cười lớn, nhưng lần này cô ta nhanh chóng ngừng lại, ánh mắt hướng về phía cánh cửa sắt sau lưng Ngô Tiểu Hinh, giọng sắc bén hỏi: "Có phải cô bé đang rất tò mò về thứ ở trong kia không?"
Ngô Tiểu Hinh không quay lại nhìn, cô chỉ chăm chăm theo dõi người phụ nữ đang tiến lại gần từng bước một.
Người phụ nữ tiến tới trước mặt cô, đưa tay vuốt nhẹ lên má Ngô Tiểu Hinh, cảm thán: "Khuôn mặt thật đẹp, vừa trẻ trung, vừa tràn đầy sức sống, thật tuyệt vời!"
Ánh mắt của người phụ nữ trở nên điên loạn, khiến Ngô Tiểu Hinh giật mình. Khi cô đang chuẩn bị đẩy người phụ nữ ra, người phụ nữ bất ngờ thả tay, bước qua cô và tiến đến cánh cửa, thì thầm: "Chồng ta đang ngủ trong đó."
Ngô Tiểu Hinh còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã nghe thấy lời người phụ nữ, cơ thể căng lên, mồ hôi lạnh túa ra.
Cô không đơn thuần tin rằng mọi thứ là như lời người phụ nữ nói, và mùi hôi thối nồng nặc kia rõ ràng cho thấy t.h.i t.h.ể bên trong đã phân hủy từ lâu.
Người phụ nữ dường như chỉ đang tự lẩm bẩm, vừa nói vừa rút chìa khóa ra: "Nhưng người ở bên cạnh anh ấy không phải là ta, mà là một con tiện nhân nhỏ tuổi giống cô vậy!"
Nghe thấy giọng nói điên loạn của người phụ nữ, Ngô Tiểu Hinh cứng đờ quay người lại, vừa đúng lúc thấy người phụ nữ đã mở cửa. Cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt khiến Ngô Tiểu Hinh ngừng thở, đôi mắt mở to, bụng quặn thắt.
Những cảnh tượng đẫm m.á.u mà cô từng chứng kiến trước đó không thể nào sánh bằng cú sốc kinh hoàng trước mắt lúc này. Cảnh tượng quá ghê rợn, không thể chịu đựng nổi.