Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân - Chương 33

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:00:20
Lượt xem: 478

Từ Nguyệt Nhi tìm đến ta, là vào một đêm ngày đi săn mùa thu.

Nàng dâng lên bằng chứng Tống Mẫn hãm hại trung lương, cầu xin ta thay nàng lật lại vụ án oan.

Tống Mẫn đối với ta vẫn còn giá trị lợi dụng, ta cần hắn thay ta chuyển giao quyền lực, huống hồ ta không thể để A Hà bị tổn thương.

Trước khi ta sắp đặt đâu vào đấy, không thể để Từ Nguyệt Nhi phá hỏng kế hoạch, bằng chứng trong tay nàng cũng chỉ có thể để ta nắm giữ.

Như vậy, nàng không thể sống.

Lúc tay ta đặt lên chuôi kiếm bên hông, nữ nhân đó dường như nhìn thấu ý định của ta, bèn áp sát người hôn lên.

Dù nàng để mặt mộc, nhưng lại vô cùng diễm lệ, như thể trời sinh đã mang trong mình nét yêu kiều.

Ta cười lạnh trong lòng, lại thêm một nữ nhân lắm mưu mô.

Thân thể mềm mại của nàng áp vào ta, trong lòng ta nàng cười duyên nói: "Bệ hạ hà tất cứ mãi si mê Tống Thiển Hà? Trong lòng nàng ta chỉ có Diễm thân vương, còn Diễm thân vương, trong lòng cũng đang ngày đêm nhớ mong nàng ta."

"Ngươi thật to gan," Ta nghe ra sự hận thù vô tình lộ ra khi nàng gọi tên A Hà, cười nói, "Vậy theo lời ngươi, trẫm nên làm gì đây? Giết Tiêu Diễm, hay là g.i.ế.c Hoàng hậu?"

"Việc của Bệ hạ, thiếp nào dám hé răng?" Ngón tay khẽ lướt trên lồng n.g.ự.c ta, nàng thủ thỉ: "Thiếp có thể làm gì, ngoài việc dâng hiến tất cả cho Bệ hạ?"

Quả thật nàng là bậc thầy quyến rũ, chẳng khác nào Quý phi năm xưa, dục vọng đều phô bày trên nét mặt.

Không g.i.ế.c nàng có lẽ còn thú vị hơn, ta muốn xem nàng sẽ làm gì, A Hà sẽ phản ứng ra sao.

Ta bế nàng lên giường, ân ái triền miên suốt đêm.

Hôm sau, ta đưa cho Trần ma ma một chén trà thoảng hương hợp hoan, muốn xem A Hà có để tâm không.

Thử thách của ta thật trẻ con, càng nực cười hơn là ta mong nàng có chút ghen tuông, chút giận hờn.

Nhưng nàng lại chẳng mảy may d.a.o động, không những không trách phạt mà còn bao che thân phận cho nàng ta, chỉ vì nàng ta từng là bạn thuở nhỏ.

A Hà ngốc ơi, nàng có biết mưu mô của nàng ta không?

Nàng ta biết trước Phương quý nhân muốn hại nàng, nhưng chỉ báo cho Tiêu Diễm đi cứu, cốt để ta hiểu lầm, xa lánh nàng.

Đêm nàng bặt vô âm tín, ta truy lùng khắp Tây Giao, chỉ thấy vũng m.á.u đỏ cùng mảnh vụn xiêm y, lòng ta như tan nát.

Tiêu Diễm cũng không thấy đâu.

Ta chỉ mong hắn đã cứu được nàng.

Nhưng cứ hễ nghĩ đến việc nàng đang ở bên cạnh Tiêu Diễm, lòng ta lại tràn ngập cảm giác bất lực như thuở ban đầu gặp gỡ.

Nàng lặng lẽ nép vào hắn, mắt chỉ có hắn, nào hay ta nơi góc khuất tăm tối.

Ngày hôm sau, ta tìm thấy A Hà, đưa nàng về cung.

Ta không hề hé răng nửa lời về chuyện đêm qua của nàng và Tiêu Diễm, chỉ cho gọi thái y đến xem mạch.

Sau khi chắc chắn nàng không bị làm sao, ta cởi bỏ xiêm y, nhẹ nhàng bế nàng vào thùng tắm: "A Hà, trẫm không muốn bất cứ dấu vết nào của Tiêu Diễm còn lưu lại trên người nàng."

Nàng khẽ sững người, nước mắt lặng lẽ rơi.

Ta khẽ đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Ngoan, nghe lời trẫm."

Lời đồn đại trong cung nổi lên như sóng, ta đè xuống tất cả tấu sớ vạch tội nàng.

Tống Mẫn đến trước mặt ta, miệng lưỡi dẻo quẹo, ta bảo ông ta thay vì ba hoa, chi bằng nghĩ cách dập tắt dư luận đi.

Ta biết rõ đây là độc kế của Từ Nguyệt Nhi, đã cố gắng bảo vệ nàng, nào ngờ giữa thanh thiên bạch nhật, nàng lại tháo trâm, xõa tóc, quỳ trước ngự thư phòng.

Ta đã định nhắm mắt làm ngơ, tự lừa dối chính mình.

Vậy mà nàng lại như muốn trả thù ta, thừa nhận chuyện tư tình với Tiêu Diễm, xin ta phế truất ngôi vị.

Ta có cả vạn lý do để ban c.h.ế.t cho nàng, nhưng lại không tìm ra một lý do nào để tha tội.

Cuối cùng, ta đành chiều theo ý nàng, giáng nàng vào Tiêu Lan cung – lãnh cung ta từng ở năm lên tám.

A Hà, nếu nàng có thể thấu hiểu nơi ta từng sống là chốn nào, liệu nàng sẽ có chút cảm thông cho ta hiện tại chứ?

Nàng có biết chăng?

Tiêu Diễm, nam nhân sáng tựa ánh dương trong mắt nàng, kỳ thực cũng giống như ta, khi đối diện với nàng, hắn cũng có lòng riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-trang-diem-le-cua-my-nhan/chuong-33.html.]

Chỉ là hắn không đủ quyết đoán, tâm tư lại quá vụng về, dễ dàng bị nhìn thấu.

Tiêu Diễm phát hiện nàng gặp nạn, vì sao không báo cho thuộc hạ cùng tìm kiếm?

Địa điểm binh lính tìm thấy nàng, vì sao lại cách xa nơi nàng rơi xuống nước đến vậy?

Chẳng lẽ Tiêu Diễm không biết, một đêm bên hắn sẽ đẩy nàng vào cảnh ngộ nào sao?

Lỗ hổng nhiều như thế, rốt cuộc là do nàng quá ngây thơ không nhận ra, hay là do nàng cam tâm tình nguyện?

Hắn đến cầu xin ta tha mạng cho nàng, nhận hết mọi tội lỗi về mình.

"Tứ ca, xin đừng để A Hà đi vào vết xe đổ của Uyển di nương."

"Cút!" Ta giận dữ quát, "Ngươi có tư cách gì mà nói những lời này?!"

Hắn cười chua xót: "Tứ ca, từ nay về sau ta không còn nghĩ đến chuyện lật đổ huynh nữa, cũng không còn muốn A Hà nữa. Chỉ mong huynh đối xử tốt với nàng ấy, đó là điều duy nhất ta cầu xin."

Ngày ngày ta đều nghe cung nhân bẩm báo về A Hà.

Tuy ta không hề hạn chế nàng, nhưng nàng lại cứ khép mình trong cung, không bước chân ra ngoài.

Lần duy nhất nàng rời khỏi cửa cung, lại là để đến Nội vụ phủ xin than sưởi ấm cho kẻ hầu người hạ.

Nàng không hề tỏ ra hèn kém, cũng chẳng kiêu căng, mặc cho những ánh mắt dò xét và lời ong tiếng ve, nàng vẫn không đến cầu xin ta.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đêm trừ tịch, canh tàn, ta lặng lẽ bước đến Tiêu Lan cung, đứng trước cửa, lòng phân vân không biết có nên gõ cửa hay không.

Nàng lại bất ngờ mở cửa.

Thấy ta, nàng khẽ cười: "Hoàng thượng có việc gì chăng?"

"Không có gì, trẫm chỉ chợt nhớ đến hai năm trước, mỗi dịp năm mới đều có A Hà bên cạnh."

Trên cõi đời này, hễ ai yêu trước thì sẽ là người thua thiệt.

Trong cuộc chiến tranh lạnh không hồi kết này, cuối cùng ta đã buông giáp đầu hàng.

Ta thà nàng xem ta chỉ như một tri kỷ để cùng nhau ngâm thơ thưởng nguyệt, còn hơn để nàng cứ mãi lạnh nhạt xa cách ta.

Nàng thích ngâm thơ, ta sẽ cùng nàng ngâm nga; nàng thích gảy đàn, ta sẽ cùng nàng thưởng thức; nàng thích đánh cờ, ta sẽ cùng nàng luận bàn.

Chỉ cần Tiêu Diễm vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.

Tiêu Diễm ra Bắc chống giặc, trong trận chiến quyết định, hắn bị vây khốn nơi Nhạn Quan thành.

Ta lại cố tình để quân tiếp viện đóng cách đó trăm dặm.

Tiêu Diễm không cam chịu bị vây hãm, nhất định sẽ liều mình phá vòng vây.

Ta muốn hắn bỏ mạng nơi sa trường, rồi mới cho quân tiếp viện tiến lên tiêu diệt quân địch.

Thế nhưng hắn mạng lớn, phá được vòng vây, dù vậy vẫn bị trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.

Ta bưng bít tin tức trong cung, chẳng hiểu sao lại sợ A Hà biết chuyện.

Có lẽ ta đã xem thường Từ Nguyệt Nhi, nàng ta lại dám nói chuyện của Tiêu Diễm cho A Hà.

A Hà tìm đến đô úy Trác Dương, dò la xem phủ đệ của Diễm Thân vương có mời Đàn Việt Tông sư từ núi Thiên Cơ đến hay không.

Nàng thật ngây thơ, Trác Dương đã lập tức bẩm báo mọi chuyện với ta.

Tiêu Diễm trọng thương, muốn chữa khỏi còn thiếu một vị Kim Sang Tán.

Ta đoán chắc A Hà sẽ mở lời với ta, nàng lo lắng cho Tiêu Diễm, ta nắm bắt cơ hội này, để nàng từ bỏ tự do, cam tâm cả đời ở bên ta, để ta sắp đặt.

Để khoe khoang chuyện này với Tiêu Diễm, ta đưa A Hà đến phủ của hắn.

Ta lưu lại nhiều dấu hôn trên cổ nàng, A Hà ngậm nước mắt, bước xuống xe ngựa.

Trong lúc chờ đợi, ta dần dần phát điên.

Ta không thể kiểm soát sự ghen tuông của mình, lại bắt đầu hối hận về sự bốc đồng của mình, để hai người họ gặp riêng.

Họ đang làm gì?

Có phải đang quyến luyến không rời, thổ lộ tình cảm không?

 

Loading...