Nhật nguyệt khó đồng huy, ta chàng chung tương ly - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-19 19:45:37
Lượt xem: 49
Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, nàng ta ăn gan hùm mật gấu hay sao, mà dám cả gan chống đối hoàng hậu đương triều, cháu gái của thủ phụ nội các kiêm thầy dạy hai triều vua!
Sau này ta mới biết được, là Huyền Lăng cho nàng ta cái gan đó.
Huyền Lăng kiêng dè ta, thấy nàng ta và ta không hòa thuận, liền một mặt cố ý ám chỉ dẫn dắt nàng ta phản bội ta, mặt khác nâng đỡ nàng ta thượng vị, chính là để kiềm chế và phân hóa quyền lực của ta. Còn vì sao chọn trúng nàng ta, đại khái là bởi vì nàng ta ngu xuẩn, dễ điều khiển.
Cái nghi thức này chẳng khác nào lễ phong hậu, mục đích chính là để khiến ta mất mặt, tất nhiên ta sẽ không đến tự rước lấy nhục.
Thấy ta không quan tâm, Súc Nhi cũng không khuyên nhủ nhiều, chỉ nhăn mặt buồn bã. Đến bữa tối, ngay cả món thịt kho tàu mà nàng ấy thích nhất cũng chỉ gắp hai miếng.
Mãi đến trước khi tắm, khi hầu hạ ta tháo mũ trùm đầu, nàng ấy mới khẽ thở dài: “Năm đó tiểu thư thật sự đã nhìn lầm người...”
Ta cười khổ lắc đầu, nhìn người trong gương đồng, lông mày thanh tú như khói, mái tóc đen nhánh mượt mà buông xõa xuống một bên, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, đầu mũi có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng, đôi mắt long lanh như biển sâu, ẩn chứa bao nhiêu sầu muộn, trong nháy mắt lại cất giấu đi sự uất hận và không cam lòng.
“Ta suy nghĩ một ngày, cảm thấy mẫu thân nói rất đúng, vẫn là nên sinh một đứa con bên người, sau này còn có chỗ dựa.”
Súc Nhi nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, nhưng rất nhanh lại ỉu xìu: “Hôm nay à đại hỉ của Thẩm quý phi, bệ hạ chắc là đang ở trong cung của nàng ta... Nhưng cũng không cần vội.”
Ta cười khẩy một tiếng, cong ngón tay, trâm phượng vạch xuống một vết xước nhàn nhạt trên mặt bàn.
Có một số việc, tranh giành chính là trong khoảnh khắc này.
2
Hơn nửa giờ Hợi, ta đang dựa vào giường đọc sách, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai vang lên bên ngoài cung, náo động cả một vùng.
Súc Nhi đẩy cửa đi vào, sắc mặt hoảng hốt: “Nương nương, cung Vĩnh Hòa của Thẩm quý phi bị cháy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-nguyet-kho-dong-huy-ta-chang-chung-tuong-ly/chuong-2.html.]
“Tình hình thế nào rồi, bệ hạ đâu?”
“Lửa khá lớn, đội phòng hỏa đang toàn lực dập lửa, ngự lâm quân cũng đã đến, chắc là không sao.”
Ta không chút hoang mang khép sách lại: “Vậy là tốt rồi, ta có chút đói bụng, em xuống phòng bếp múc cho ta bát canh cá.”
“Vâng. Lúc dùng bữa tối nương nương không ăn canh cá, nô tì đã ủ trên bếp cho nương nương, sẽ mang đến ngay.”
Súc Nhi nói xong liền bước nhanh ra cửa, ta xỏ giày đi tới dưới cửa sổ, cúi người khẽ ngửi hoa hồng trên bàn.
Cánh hoa nửa hồng nửa trắng xếp chồng lên nhau, nhụy hoa màu xanh lam ở giữa, cành hoa màu xanh đậm rung rinh trong gió đêm.
Ta đưa tay sờ cánh hoa, một cảm giác trơn nhẵn, như được phủ một lớp phấn mịn, hương thơm thoang thoảng, thoảng chút nồng nàn.
Không khỏi ho nhẹ hai tiếng, Súc Nhi liền bưng canh cá trở lại, ta mới vừa uống nửa chén, chợt cảm thấy bụng đau quặn, như có thứ gì đó cuộn lên trong dạ dày, nôn thốc nôn tháo, cuối cùng chỉ còn lại mật đắng màu nâu, lẫn với những vệt máu.
Ta co ro trên giường, mãi đến khi thái y châm cứu mới thuyên giảm phần nào. Vừa mới thở đều, Huyền Lăng đã đến.
Hắn mặc bộ thường phục màu vàng tươi, viền áo còn vương chút tàn tro, hẳn là vội vã chạy đến. Vẫn là khuôn mặt lạnh như tiền, khóe miệng mím chặt, không giận mà uy, ánh mắt tối tăm như biển, nhưng khi nhìn ta lại mang theo chút dịu dàng, làm giảm đi phần nào khí lạnh toát ra từ người hắn.
Ánh mắt đó, thật sự đã lâu rồi mới thấy...
Huyền Lăng bước đến, ngồi xuống bên mép giường: “Sao đột nhiên lại không khỏe, còn nôn ra máu, giờ đã đỡ hơn chưa?”
Ta nằm đó, cũng không đứng dậy hành lễ, hắn đã nói ta với hắn không cần phải giữ những lễ nghi giả tạo này. Trước đây ta tưởng đó là sự sủng ái dành cho ta, sau này mới biết đó là con d.a.o sắc bén để g.i.ế.c ta.
“Phiền bệ hạ lo lắng rồi, thần thiếp không sao, chỉ là nghe nói bệ hạ gặp nạn ở cung Vĩnh Hòa, nên nhất thời nóng giận. Giờ thấy bệ hạ bình an vô sự, thiếp đã an tâm. Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, ắt có thần linh che chở, mọi việc sẽ suôn sẻ.”