Nhiếp Chính Vương Miệng Cứng Lòng Mềm - P2
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:42:19
Lượt xem: 2,196
Ta nhét quả cầu tú cầu vốn thuộc về tân lang vào tay hắn, môi mấp máy, tự nói:
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Phu thê... giao bái."
Cúi đầu, ngẩng lên, gương mặt dưới khăn voan đã đầm đìa nước mắt.
Thật tốt, cuối cùng đến ngày này, tuy muộn màng nhưng rồi cũng đến.
Ta không nhìn thấy sắc mặt của phụ thân và Thừa Ân hầu, chỉ nghe thấy tiếng phụ thân mắng:
"Nghịch tử!"
Ta kiễng chân, vòng tay ôm cổ Mộ Tây Từ, gượng cười: "Không cưới ta sao?"
Sau đó, trời đất quay cuồng, cả người Mộ Tây Từ cứng đờ, giọng nói cũng cứng nhắc vô cùng: "Ôm chặt."
Ta dựa vào lồng n.g.ự.c vững chãi của hắn, nghe thấy tiếng tim đập nhanh, nhắm mắt lại, "Ừ" một tiếng.
3.
Thân binh của Nhiếp chính vương phủ bao vây Thừa Ân hầu, Mộ Tây Từ đi ra ngoài như chỗ không người.
Lên xe ngựa, Mộ Tây Từ giơ tay định gỡ khăn voan, ta giữ tay hắn lại: "Đừng gỡ..."
Mộ Tây Từ cười khẩy: "Sao vậy, luyến tiếc vị hôn phu của muội à? Nếu đã vậy..."
"Mộ Tây Từ." Ta cắt ngang lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn qua lớp khăn voan: "Người đã bái đường mới là phu thê chân chính."
Mộ Tây Từ im bặt, sống lưng cứng đờ, quay mặt đi, hồi lâu sau mới nói: "Ta nào xứng với Cố tiểu thư."
Ta biết, đó chỉ là lời nói trái lòng của hắn.
Rõ ràng là hắn sợ muốn chết, dám đến phá đám cưới, nhưng lại không dám thật sự nhìn ta.
Hắn dường như đã thay đổi, nhưng dường như... vẫn là hắn của ngày xưa.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cảm nhận được sự thô ráp trên lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Xứng."
Mộ Tây Từ luôn xứng với Cố Khinh Tư.
Hắn nắm ngược lại tay ta, giống như trước đây, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của ta.
Khác biệt là, trước đây hắn đắc ý nói: "Tiểu Nhan Nhan, xem, ca ca nắm được tay muội rồi. Như vậy, có phải ca ca cũng coi như đã bắt được muội rồi không?"
Còn bây giờ, giọng hắn trầm trầm, mang theo chút tức giận bị kìm nén:
"Nếu hôm nay ta không đến, muội thật sự định gả cho hắn sao?"
Thế tử Thừa Ân hầu, một tay chơi chính hiệu, tình trường vô số.
"Đương nhiên là không." Ta nói: "Huynh đến rồi, tân lang chân chính của hôn lễ mới xuất hiện."
Hôm nay vốn là một canh bạc lớn, may mà ta, kẻ luôn đen đủi, đã thắng cược.
"Bát nháo." Mộ Tây Từ trách mắng khe khẽ, nhưng giọng điệu đã dịu đi ba phần.
Hắn cũng vui.
Vẫn dễ dỗ như trước, chỉ cần vài câu nói là đã vui vẻ cả ngày.
Một người như vậy, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới có thể từ biển m.á.u c.h.é.m g.i.ế.c đi ra, từng bước một leo lên vị trí Nhiếp chính vương, đứng trên vạn người?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhiep-chinh-vuong-mieng-cung-long-mem-izhq/p2.html.]
Khóe mắt cay cay, nước mắt chẳng thể kìm nén mà tuôn rơi.
Mộ Tây Từ khẽ thở dài, bàn tay to lớn vén khăn voan lên, giọng nói khô khan: "Đừng khóc."
Hắn cực kỳ dịu dàng, từng chút từng chút một lau đi nước mắt cho ta.
"Ha, thành mèo con hết rồi."
Đường nét khuôn mặt hắn sắc lạnh, nét thiếu niên ngây ngô trên mặt mày đã phai nhạt, thay vào đó là vẻ thâm trầm, đôi môi mỏng mím chặt.
"Ngoan, cười một cái nào." Hắn ôm ta vào lòng, siết chặt, như đang nâng niu bảo vật thất mà mới giành được, cẩn thận từng li từng tí.
Đầu ta tựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, hít hà mùi hương lạnh lẽo đặc trưng trên người hắn.
Ta cố gắng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc, nghe thấy lời hắn nói, nước mắt lại một lần nữa vỡ đê, thi nhau tuôn trào.
"Chàng... sao giờ chàng mới đến..."
Mộ Tây Từ im lặng.
Thực ra, ta sợ hắn hận ta.
Xét cho cùng, trước khi Mộ phủ gặp chuyện, quan hệ giữa hai nhà thân thiết nhất, cha và Mộ Trung Thừa tình như huynh đệ.
Nhưng sau khi Mộ phủ gặp nạn, cha lại chẳng hề cầu xin cho Mộ Trung Thừa như ta nghĩ, ngược lại còn thuận nước đẩy thuyền nhận tờ hưu thư mà Mộ phủ gửi đến.
Ta không đồng ý, cũng không hiểu vì sao cha lại làm như vậy.
Tình cảm trước kia như mây khói tan biến, tựa như chưa từng tồn tại.
Cha lại còn lệnh người giam lỏng ta, không cho phép ta liên lạc với bên ngoài.
Khuê phòng nhỏ bé ấy giam cầm ta - cô nương mười bốn tuổi, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn hoa đào rơi rụng, nhìn chim én vỗ cánh bay đi...
Đến khi ta được thả ra, kinh thành đã long trời lở đất.
Mộ phủ sụp đổ, sức khỏe Hoàng đế cũng sa sút, các vị hoàng tử thi nhau dục động, thế cục nguy hiểm.
Ta bỏ lỡ lễ cập kê năm mười lăm tuổi, lâm trọng bệnh, mê man bất tỉnh, chẳng phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.
Hình như ta thấy Mộ Tây Từ đạp ánh nắng xuân mà đến, má lúm đồng tiền hiện rõ, đưa tay xoa đầu ta,
"Nhan Nhan nhỏ bé của ca ca phải ngoan nhé."
"Ca ca phải đi rồi."
"Nhan Nhan nhất định phải sống thật tốt, đợi ca ca đến cưới muội."
Dứt lời, bóng dáng hắn theo gió xuân tan biến.
Ta vươn tay muốn níu giữ chút ánh sáng le lói ấy, nhưng lại ngã mạnh xuống đất.
"Tây Từ ca ca, huynh đừng đi, huynh không cần Nhan Nhan nữa sao?"
Ta nức nở, đ.ấ.m mạnh xuống đất, muốn trút hết nỗi oán hận và bất cam chất chứa trong lòng.
Muốn gỡ bỏ tảng đá đè nặng nơi trái tim.
Nhưng tất cả đều vô ích.