Nhiếp Chính Vương Miệng Cứng Lòng Mềm - P3
Cập nhật lúc: 2024-10-29 13:42:47
Lượt xem: 1,945
Kiến chẳng thể lay chuyển cây lớn, châu chấu chẳng thể cản nổi xe ngựa.
Sức lực của một mình ta, nhỏ bé biết bao.
Ngay cả gặp hắn lần cuối cũng chỉ là vọng tưởng.
May mà...
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hắn đã trở về, sống trở về.
Cho dù hắn không muốn gặp ta thì đã sao?
Thật sự đã sao?
Thật sự không sao ư?
Ta không ngừng tự hỏi bản thân.
Câu trả lời là không.
Ta đã gắng gượng năm năm, không muốn lấy chồng, chỉ vì muốn đợi hắn, tận mắt gặp hắn, đích thân xin lỗi hắn.
Nhưng kinh thành rộng lớn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hắn trở về đã hai năm, chúng ta vậy mà chưa từng gặp lại nhau.
Những cô nương bằng tuổi ta, đa phần đã làm mẹ rồi.
Cha không thể chịu đựng thêm nữa, ta cũng không thể đợi thêm nữa.
Gả thì gả vậy.
Cùng lắm đánh cược một phen, cược rằng trong lòng hắn vẫn còn ta, không nỡ để nửa đời sau của ta sống qua loa cho xong.
May mắn thay, ta đã thắng.
4.
"Xin lỗi." Ta thở dài, câu nói muộn màng năm năm cuối cùng cũng được thốt ra, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dời đi.
Tổn thương đã qua không thể bù đắp, chỉ có thể đối đãi chân thành, tránh để khoảng cách lại nảy sinh.
"Năm năm trước từ hôn không phải ý ta, lúc đó ta bị cha..."
"Ta biết." Mộ Tây Từ cắt ngang lời ta, xoa đầu ta, "Không liên quan đến nàng."
Cha đã tuyệt tình trước mặt như vậy, sao có thể không liên quan?
Mộ Tây Từ nhìn ra suy nghĩ của ta, giọng nói lạnh đi, "Cố Khinh Tư, nàng nghe cho rõ, ta nói không liên quan đến nàng thì chính là không liên quan, hôn sự này ta cướp cũng đã cướp rồi, nếu nàng còn suy nghĩ lung tung, ta liền..."
Lời đe dọa nói ra được một nửa lại chẳng biết nên nói gì tiếp, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Ta nhanh chóng hôn lên cằm hắn một cái, "Được rồi."
Bầu không khí u buồn tan biến, Mộ Tây Từ sững sờ, hồi lâu sau mới hoàn hồn, lắp bắp, "Nàng, nàng..."
"Ta hôn chàng rồi." Ta nói tiếp lời hắn, "Cho nên chàng không thể bỏ ta lại nữa."
Hai tai Mộ Tây Từ đỏ ửng với tốc độ đáng kinh ngạc, bị mái tóc đen che khuất.
"Nàng là nữ nhi!" Giọng nói Mộ Tây Từ mạnh miệng nhưng ánh mắt lại né tránh, "Chuyện này... không thể làm với người khác..."
Ta gật đầu, móc ngón út vào ngón út hắn, "Đương nhiên."
Nhưng có vài chuyện, làm rồi mới nhận ra hậu quả.
Xông vào phủ đệ của nhất phẩm đại thần triều đình là trọng tội, huống chi còn mang theo binh lính vây hãm.
Ban đầu ta tưởng hắn chỉ đến một mình, hắn là Nhiếp Chính vương, trọng tội đương nhiên không thành lập.
Nhưng ta không ngờ hắn lại mang theo thân binh của Nhiếp Chính vương phủ.
Chuyện này hơi khó giải quyết rồi đây.
Ta hỏi hắn: "Chàng có cách nào không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhiep-chinh-vuong-mieng-cung-long-mem-izhq/p3.html.]
"Cách gì?" Mộ Tây Từ hoàn hồn, nhướn mày, "Thủ phạm ở ngay đây, còn nghĩ cách gì?"
Ta: "..."
"Chàng nỡ sao?" Ta uất ức hỏi ngược lại.
"Nếu không ép chàng cướp hôn, chàng còn chịu gặp ta sao..."
Mộ Tây Từ cười khẽ, "Nàng còn ấm ức rồi, tên của nàng và thế tử Thừa Ân hầu đã được đăng ký chưa?"
"Chưa." Ta nhỏ giọng nói: "Sao nhanh vậy được."
Mộ Tây Từ nghiêm mặt lại, "Tên thế tử đó không phải thứ tốt lành gì, còn từng cưỡng bức con gái nhà lành, ánh mắt chọn người của nàng thật kém."
Chuyện này ta đương nhiên biết, không chỉ vậy, ta còn nghe cha kể, Thừa Ân hầu cũng không phải người đứng đắn.
Ba năm trước tiên hoàng băng hà, Thái tử căn cơ chưa vững, các vị hoàng tử tranh đấu kịch liệt.
Ngư ông đắc lợi.
Bọn họ đều bị tổn hại nguyên khí nặng nề, người sống sót chẳng còn mấy, mà Mộ Tây Từ lại dẫn theo vị Thập Tam hoàng tử vô danh từ biên cương trở về kinh thành, ủng hộ hắn lên ngôi.
Mà hắn, cũng trở thành Nhiếp Chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Thừa Ân hầu đã đứng sai phe trong cuộc chiến đoạt vị, may mắn giữ được Thừa Ân hầu phủ.
Nhưng hắn không cam lòng.
Tiểu hoàng đế bây giờ mới lên ngôi, các thế lực phía dưới vẫn còn dã tâm.
Âm thầm hành động không ít, đều bị Mộ Tây Từ trấn áp.
Thừa Ân hầu chính là một trong số đó.
Gian thần tất sẽ có kết cục bi thảm, cho nên ta mới chọn thế tử Thừa Ân hầu, bởi vì ta không chắc chắn chút tình cảm ít ỏi thời niên thiếu có đủ để hắn ra tay cứu ta hay không.
Nếu khi ta nhảy vào hố lửa, hắn xuất hiện, vậy là đủ chứng minh hắn vẫn còn chút tình nghĩa.
Trước kia ta vì muốn lấy chiếc diều bị mắc trên cây, kết quả trượt chân ngã gãy chân.
Đó là lần đầu tiên ta thấy hắn nổi giận lớn như vậy.
Hắn nói, thứ gì cũng không quan trọng bằng ta, làm gì cũng phải đặt bản thân lên hàng đầu.
Nhưng hắn cũng chỉ mạnh miệng được một lúc, ta vừa rơi vài giọt nước mắt, khí thế của hắn liền mềm nhũn.
Mộ Tây Từ lúc đó, trong mắt trong lòng đều là ta.
Mà câu hắn vừa hỏi, cũng chính là câu hỏi sâu kín nhất ta đã tự hỏi bản thân trước khi xuất giá.
Nếu hắn hận Cố phủ, nếu hắn không đến thì sao?
Cha cũng từng hỏi ta câu này.
Lúc đó ta cười, nhưng khóe mắt lại cay cay, "Vậy thì... gả ai cũng như nhau."
Ta đợi Mộ Tây Từ năm năm, chỉ vì đó là chàng trai thiếu niên duy nhất thuộc về ta trong ký ức.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ xe ngựa chiếu lên khuôn mặt trưởng thành của người đàn ông, vẻ âm trầm mang theo sự lạnh lùng của bậc đế vương.
Sự cởi mở và dịu dàng năm xưa như thoi đưa bóng câu, người ngồi trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhưng ta biết, hắn vẫn là hắn.
"Gan nàng lớn lắm rồi đấy."
"Bởi vì chàng vẫn đến."
Nhiếp Chính vương quyền khuynh thiên hạ, sao có thể không nhìn thấu màn kịch vụng về này?
Nhưng hắn vẫn đến.